Chương 45: Hoài An, xin lỗi!

Edit: FAFOEVER.

Cuối tuần trôi qua rất nhanh, chớp mắt liền tới một tuần lễ mới.

Thứ hai.

Ánh nắng sáng sớm mang theo ấm áp sưởi ấm khắp nơi, Khương Hựu Lễ cùng Trần Hoài An hôm nay đến trường rất sớm, ít nhất thì tiết đầu còn chưa vào, hai người chậm rãi đạp xe tới cổng trường.

Trong sân trường đâu đâu cũng có học sinh.

Hai người đạp xe chạy giữa dòng người, đến chỗ để xe thì dừng lại.

Sau đó cất xe, đi tới lớp học.

Gió nhẹ nhàng lướt qua gò má trắng nõn mịn màng của Khương Hựu Lễ, cô cùng Trần Hoài An đi qua cây ngô đồng, cách lớp học càng ngày càng gần, chỉ thấy ở sảnh chung chỗ bảng điểm bu đầy người, bọn họ đều đến xem thành tích của thi cử lần này.

Ở Nhất Trung Giang thành, mỗi lần thi cử sẽ được dán thành tích ở đây, hai mươi người có thành tích cao nhất sẽ được vinh danh và dán kèm ảnh bên cạnh, còn lại thì để tên và xếp theo thứ tự điểm số toàn khối; danh sách mỗi lớp cũng có phần riêng và có cả bảng xếp hạng tổng điểm của lớp trong khối.

Cứ tới bảng này là biết lớp mình đứng thứ mấy và mình được bao nhiêu điểm.

Khương Hựu Lễ nhìn bảng kêu một tiếng: "Hoài An."

Trần Hoài An: "A?"

Khương Hựu Lễ nhìn về khuôn mặt rạng rỡ của Trần Hoài An, sau đó kéo Trần Hoài An đến phía bảng điểm, "Chúng ta trước tiên đến xem bảng điểm đi."

Trần Hoài An: "? ? ?"

(・ ・)?

Hắn khó hiểu theo sát Khương Hựu Lễ, "Xem bảng điểm?"

Khương Hựu Lễ: "Ừm."

Trần Hoài An nghe vậy nhìn Khương Hựu Lễ như nhìn người ngoài hành tinh vậy, sau đó tò mò hỏi: "Lão Đại, ngươi lúc nào đối với bảng điểm cảm thấy hứng thú?"

Khương Hựu Lễ bình tĩnh nói: "Ta không có cảm thấy hứng thú."

Trần Hoài An: "Vậy tại sao lại xem bảng điểm?"

Hắn dừng lại một chút, tiếp tục hỏi: "Ngươi trước đây cho tới giờ chưa từng đi xem bảng điểm."

Dù sao toàn là 0 điểm thì có cái gì mà xem.

Khương Hựu Lễ: "Ngươi đi xem cùng ta là biết."

Trần Hoài An liền đồng ý, "Được."

Hai người cùng đi đến bảng điểm, chỗ này bu đầy người liền khe hở đều không có, may là hai người bọn họ thân cao chân dài nên mới thấy được bảng điểm, nếu không nhiều người như vậy, đi vào bên trong thì mới có thể nhìn thấy.

Khương Hựu Lễ cùng Trần Hoài An trực tiếp đến xem phía cuối bảng.

Hai người bọn họ thường thường thi 0 điểm, đứng nhất từ dưới lên của lớp.

Đã quen.

Khương Hựu Lễ hơi nhón chân lên, liếc mắt liền thấy tên của chính mình, duy nhất môn toán là có 1 đáp án đúng, cô xếp thứ hai từ dưới lên, điểm tổng là 5 điểm (bên trung thang điểm 100), mà thứ nhất từ dưới lên là Trần Hoài An, được 0 điểm.

"Lão Đại..."

Bên tai truyền đến thanh âm kinh ngạc của Trần Hoài An, "Ngươi tại sao có thể có 5 điểm?"

Hắn kinh ngạc nhìn về phía Khương Hựu Lễ, "Không phải nói tốt kế hoạch ‘không’ rồi sao?"

(° ロ °)!

Khương Hựu Lễ im lặng.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía khối 10, đứng đầu bảng được dán ảnh lớn hơn tất cả, trong hình là gương mặt lãnh đạm của Lộ Dao Y, cho dù chỉ là ảnh thẻ nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, tiên khí mười phần.

Omega cấp S như Lộ Dao Y thật sự xinh đẹp đến quá đáng.

Cô chậm rãi thu tầm mắt lại nhìn về phía Trần Hoài An, "Hoài An, ngươi đi theo ta một chút."

Nói xong trực tiếp xoay người đi ra sân trường.

Trần Hoài An nhìn bóng lưng Khương Hựu Lễ, "Lão Đại, ngươi muốn đi đâu?"

Khương Hựu Lễ không quay đầu lại, "Đi theo ta là được."

Nghe vậy, Trần Hoài An lơ ngơ theo sát Khương Hựu Lễ.

Chuyện gì thế nhỉ?

Khương Hựu Lễ dẫn Trần Hoài An tới một gốc cây ngô đồng, cô dừng lại nhìn về hướng những bạn học đang đi trên sân trường, sau đó quay đầu nghiêm túc nhìn Trần Hoài An nói: "Hoài An, xin lỗi."

Trần Hoài An hơi sửng sốt, "A? Xin lỗi?"

Khương Hựu Lễ: "Ừm, Hoài An."

Cô mím mím môi, đem âm thanh phóng tới thấp nhất, "Ta muốn xin lỗi ngươi."

Trần Hoài An: "? ? ?"

(・ ・)???

"Vì... Vì sao xin lỗi ta?" Trần Hoài An lần này hoàn toàn bị Khương Hựu Lễ làm hồ đồ rồi, "Lão Đại, ngươi làm sao vạy? Chuyện gì mà đột nhiên xin lỗi?"

Khương Hựu Lễ ăn ngay nói thật: "Bởi vì ta lừa ngươi."

Trần Hoài An: "Ngươi lừa ta?"

"Tuần trước lúc thi ta có nói với ngươi thực hiện kế hoạch ‘không’, nhưng là ta làm một câu hỏi trắc nghiệm được 5 điểm." Khương Hựu Lễ nói, "Cho nên là ta lừa ngươi."

Cô nhìn thẳng Trần Hoài An, chân thành nói: "Hoài An, xin lỗi."

Trần Hoài An bị dáng vẻ nghiêm túc này của Khương Hựu Lễ làm sợ rồi, còn có cả ánh mắt chân thành này nữa, làm cả người hắn như bị thiêu đốt (kiểu sốt ruột ấy, bạn thân nhưng quá khách khí làm ko quen, kiểu kiểu z), hắn xưa nay chưa từng thấy Khương Hựu Lễ như vậy, thật sự thì Khương Hựu Lễ lấy 5 điểm với hắn cũng không quan trọng lắm, hắn cũng đâu quan tâm những chuyện này, hắn cảm thấy Khương Hựu Lễ không cần thiết xin lỗi.

Thế là cười cười nói: "Ta còn tưởng rằng là chuyện gì chứ."

"Lão Đại, ngươi thích điền thì cứ điền, lấy 5 điểm thì cứ lấy, ngươi không cần xin lỗi, xin lỗi lại có vẻ quá khách khí rồi, cũng không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta thật sự không để ý những thứ này."

Khương Hựu Lễ: "Hoài An, không chỉ bởi vì mỗi chuyện này.

Trần Hoài An: "Vậy là bởi vì cái gì?"

Khương Hựu Lễ mấy ngày nay đã sớm chuẩn bị tốt, thế là không chút do dự nói: "Ta lấy 5 điểm là vì Lộ Dao Y."

Trần Hoài An kinh ngạc cao giọng, "Vì Lộ Dao Y?"

(° 〇 °)

Khương Hựu Lễ đã có kể nhặt được Hạnh Vận với Trần Hoài An, đồng thời được Lộ Dao Y nhận nuôi, còn chuyện Lộ Dao Y động viên kỳ mẫn cảm cùng chuyện cô đồng ý với Lộ Dao Y giúp hỗ trợ vượt qua chu kỳ nhiệt thì vì quá ngại ngùng nên không có nói.

"Ta trước có nói là sẽ đối với nàng khá một chút, cho nên ta không thể làm nàng vì ta mà quét tước phòng học một tuần, nhưng là ta lại không muốn để cho nàng biết ta vì nàng thay đổi chủ ý, bởi vì Hạnh Vận nên ta mới mềm lòng với nàng, ta cảm thấy như vậy rất mất mặt, cho nên mới lừa ngươi."

Đúng, là mềm lòng.

Đây là lần đầu cô thừa nhận bởi vì Hạnh Vận mà mềm lòng với Lộ Dao Y.

Cô đã bắt đầu để ý đến cảm xúc của Lộ Dao Y.

"Ta biết ngươi sẽ không để ý chuyện này, nhưng là ta vẫn muốn xin lỗi ngươi."

"Xin lỗi Hoài An, xin lỗi vì ta lừa ngươi."

Trần Hoài An nghe Khương Hựu Lễ nói một tiếng xin lỗi, tự dưng có chút muốn khóc.

Khương Hựu Lễ thường ngày coi trời bằng vung, hiện tại đột nhiên lại ăn nói khép nép nói xin lỗi với hắn, hắn đột nhiên có điểm đau lòng cho Khương Hựu Lễ.

Trong lòng bây giờ có chút khó chịu.

"Lão Đại... Ngươi đừng như vậy... Ngươi như vậy ta... Ta đau lòng."

"Vậy ngươi tại sao lại lựa chọn nói cho ta biết chứ?"

Khương Hựu Lễ khẽ mỉm cười: "Mặt mũi làm sao quan trọng bằng ngươi được, người là bạn hữu quan trọng của ta, ta không muốn bởi vì chuyện này mà lừa dối ngươi, không muốn giấu giếm ngươi."

Nghe vậy, Trần Hoài An lại càng muốn khóc.

(。T ω T。)

Hắn vốn là muốn ôm lấy Khương Hựu Lễ.

Nhưng là hắn là Omega, Khương Hựu Lễ là Alpha, hai người không thích hợp để ôm.

Thế là nói: "Lão Đại, ngươi thật sự đừng như vậy, ngươi như vậy trong lòng ta thật sự rất khó chịu, ngươi không cần xin lỗi, thật sự không cần xin lỗi đâu."

Khương Hựu Lễ nói ra cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, nếu không cô sẽ vì chuyện này mà cảm thấy hổ thẹn mất, "Thật ra ta có thể nói sớm với ngươi, sau đó ngươi lấy thêm vài điểm là không cần bị phạt, nếu như lão Đàm thật sự phạt ngươi quét tước phòng học một tuần, ngươi không cần phải làm, giao cho ta là được."

Trần Hoài An liền vội vàng lắc đầu, "Lão Đại, thật sự không cần, ta làm là được."

Khương Hựu Lễ: "Ta nói để ta làm, ngươi nghe lời của ta được không?"

Vốn là có thể tránh bị phạt, nhưng cô bởi vì mặt mũi của mình mà lừa Trần Hoài An, cho nên cô nhất định phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.

Trần Hoài An đành phải đồng ý, "Được, ta nghe lời ngươi."

Khương Hựu Lễ: "Ừm, trở về phòng học đi, sắp vào lớp rồi."

Trần Hoài An cười hì hì nói: "Đi thôi."

ヽ (・ ∀ ・) ノ

Hai người tới lớp thì chuông vừa reo.

Khương Hựu Lễ từ đi cửa sau vào liếc mắt liền thấy Lộ Dao Y đã ngồi ở đó, có lẽ Lộ Dao Y đã biết cô thi được 5 điểm đi, cô nhìn chằm chằm mặt nghiêng của Lộ Dao Y vài giây, sau đó nhấc chân đi tới kéo ghế ra ngồi xuống.

Cô lấy sách ra đặt lên bàn, một câu nói cũng không có nói.

"Khương Hựu Lễ."

Lộ Dao Y thanh âm ôn nhu dễ nghe truyền đến.

Khương Hựu Lễ nội tâm run lên một cái.

Lộ Dao Y: "Ngươi tại sao thi lần này không được 0 điểm vậy?"

Khương Hựu Lễ: "..."

Cô biết kiểu gì Lộ Dao Y cũng sẽ hỏi, may là đã nghĩ sẵn câu trả lời rồi, thế là chậm rãi nói, "Ta làm sao biết thi lại được 5 điểm, tô đại đáp án nhưng không nghĩ tới lại đúng."

Lộ Dao Y thanh âm ôn nhu: "Đàm lão sư đã nói miễn là tiến bộ, dù cho tiến bộ nhỏ tính là đã hoàn thành nhiệm vụ, ngươi xác định ngươi không phải vì không để ta quét tước phòng học, nên mới cố ý điền để được 5 điểm sao?"

Còn có nửa câu nói nàng không có nói ra.

Nếu như Khương Hựu Lễ muốn đê nàng bị phạt thì hoàn toàn không cần thiết chọn bừa, trực tiếp nộp giấy trắng là được, hành vi này trái lại càng làm cho nàng càng tin tưởng Khương Hựu Lễ chính là không muốn để nàng bị phạt.

Nàng biết Khương Hựu Lễ là cái quỷ ấu trĩ ngạo kiều.

Cho nên mới không có vạch trần.

Trong lòng nàng rõ ràng là được.

Khương Hựu Lễ: "..." ∑ (O_O;)

Má, Lộ Dao Y là con giun trong bụng cô hay gì z trời?

Làm sao đoán chuẩn như vậy?

Hừ, cô mới không thừa nhận để cuồng ma tự luyến Lộ Dao Y đắc ý đâu.

( ̄ 、  ̄〃)

Thế là cố ý mặt lạnh dữ dằn nói: "Lộ Dao Y, tật xấu tự luyến của ngươi vẫn chưa sửa sao, nếu như ta biết chọn đại liền đúng thì ta mới không có làm, ngươi đừng có mà lại tự luyến như vậy nữa?"

Lộ Dao Y nhẹ nhàng cong môi, như là hống Khương Hựu Lễ, đặc biệt ôn nhu nói.

"Được, ta không tự luyến."

Khương Hựu Lễ: "..." (・ _ ・;)

Không tự liền bảo không tự luyến.

Còn nhìn cô cười làm gì? Cô mới không bị nụ cười của Lộ Dao Y mê hoặc đâu!

( ̄ ヘ  ̄;)

Đúng lúc này trên bục giảng truyền đến âm thanh của Đàm Dục Sơn.

Hai người không tiếp tục nói nữa.

Đàm Dục Sơn đem lần này điểm thi lần này nói một lần, thành tích lần này sơ với lần thi hàng tháng trước tiến bộ rất nhiều, chỉ là vẫn có vài học sinh bị thụt lùi, hắn đem mấy học sinh đó điểm danh một lần.

Còn có Trần Hoài An, thi được 0 điểm.

Nhưng cũng không có phê bình bọn họ, mà là an ủi muốn học sinh càng nỗ lực học tập hơn.

Đang lúc học sinh cho rằng Đàm Dục Sơn sẽ làm bọn họ quét tước phòng học một tuần, Đàm Dục Sơn lại nói: "Thầy biết các em đều đang lo lắng nếu không có tiến bộ liền sẽ bị phạt quét dọn phòng học 1 tuần, nhưng cứ yên tâm đi, thầy sẽ không có yêu cầu vô lý như vậy đâu."

"Lần trước là bởi vì muốn các em quyết tâm học mới nói như vậy, hi vọng các em tiếp tục cố gắng học tập thật tốt, lần sau tranh thủ để lớp mình đứng nhất nào."

"Thầy Đàm." Có một bạn học hỏi, "Vậy lần này xếp chỗ ngồi như thế nào vậy ạ?"

Đàm Dục Sơn nhìn lướt qua cả lớp, sau đó nói: "Lần này tự các em lựa chọn chỗ ngồi đi, bạn nào có thành tích cao thì được ưu tiên lựa chọn chỗ ngồi."

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thầy để các em tự chọn chỗ không phải để tới chơi, các em tự giác một chút, nêu như lần thi hàng tháng sau mà không có tiến bộ, thầy sẽ mời phụ huynh đến văn phòng uống trà đấy."

Cả lớp mừng thầm, có thể tự chọn chỗ thì thoải mái hơn.

Khương Hựu Lễ lặng lẽ liếc mắt nhìn Lộ Dao Y.

Sau đó thu tầm mắt lại không có lên tiếng.

Lộ Dao Y quay đầu nhìn về phía mặt nghiêng xinh đẹp của Khương Hựu Lễ, Khương Hựu Lễ tay đang để dưới bàn lén chơi điện thoại, nàng nhẹ nhàng gọi: "Khương Hựu Lễ."

Khương Hựu Lễ hơi sững sốt.

Cô ngẩng đầu, "Làm sao?"

Lộ Dao Y: "Ngươi còn muốn cùng ta ngồi cùng bàn sao?"

Khương Hựu Lễ: "..." (⇀_⇀)

Cô đương nhiên sẽ không lại vứt bỏ Trần Hoài An để ngồi cùng Lộ Dao Y.

Thế là không chút do dự nói: "Đương nhiên không cần."

Lộ Dao Y nhướng mày: "Vậy ngươi mang đồ đi đi."

Khương Hựu Lễ: "Tại sao?"

Lộ Dao Y đáy mắt xẹt qua một ý cười đầy giảo hoạt, sau đó nhìn thẳng Khương Hựu Lễ bình tĩnh nói: "Bởi vì ta là người đứng đầu bảng số, ta muốn ngồi ở chỗ này."

Khương Hựu Lễ: "..."

Editor lại nhìu chuyện tiếp: mình thường hay lướt mấy diễn đàn truyện, và gặp về cái vấn đề xưng hô khá nhiều. Nói thật là hình như có một số bạn, tuy là người việt nhưng hiểu khá sai về ngôn ngữ thì phải. Từ “hắn” chưa bao giờ để chỉ một người xấu cả, đây là cách xưng hô để tự chỉ bản thân mình đối với nam (loại 1) và chỉ một người khác (ko phân biệt giới tính – loại 2). Bạn nào ở miền Trung hoặc có bạn bè là người miền trung, thì các bạn sẽ biết từ này được dùng khá nhiều, thuộc loại 2.

Với lại mình thấy kiểu “mày-tao” hợp với cách nói chuyện ngoài đời thôi, chứ mang vào văn viết thì nó cứ làm sao ấy.

Mà biết sao không, mình thì chỉ là một editor thôi, chả rành gì về mảng sáng tác, nhưng dạo này mình thấy có 1 vấn đề đang bị chỉ trích khá nhiều. Đó là, tuy là người việt nhưng lại sáng tác kiểu lạm dụng văn phong trung quá nhiều. Cái này thì mình đồng ý nè. Tại nếu cứ có quá nhiều truyện việt dùng văn phong trung, thì kiểu gì mảng truyện việt cũng mai một hết cả. À thấy cả vụ dùng lịch sử bên đấy mà ko phải bên mình nữa cơ, căng lắm =)).

Mình tuy chỉ là một editor edit truyện trung, nhưng những thứ có thể hướng về văn phong việt mình đều dùng hết á.

Thôi nhìu chuyện thế thôi, pp mn, mai gặp.