Chương 8: Thuốc Bổ

Buổi tối, Trình Dã từ bên ngoài trở về.

Từ Uý Nhiên đang chiến đấu ở hẻm núi trong game trên điện thoại quay đầu lại, tranh thủ nói: “Woh, giáo thảo của chúng ta đã về rồi, chị dâu thứ hai như thế nào.”

“Chị dâu cái gì chứ, là bạn học thôi, người ta tìm tôi có việc.”

Từ Uý Nhiên rõ ràng không tin liền nói “cắt" một tiếng, lại nhìn vào điện thoại: “Tiên sư, tôi sắp chết rồi.”

Trình Dã vừa vào cửa đã tìm Lý Thanh Vũ, nhưng lại không thấy cậu đâu. Cố Lâm chỉ chỉ rèm giường đã đóng chặt, thấp giọng nói: “Đi ngủ rồi.”

“Mới bảy rưỡi thôi mà, sao cậu ta đã ngủ rồi?”

“Chắc cậu ta lo lắng về cuộc thi đó.”

Từ Uý Nhiên toàn thân lạnh ngắt, đặt điện thoại xuống: “Hôm nay lúc về, tôi thấy mặt tiểu Vũ đỏ bừng, tưởng cậu ta bị bệnh, nhưng sờ trán cậu ấy lại không thấy sốt. Có điều khi tôi chạm vào cậu ấy đã phản ứng rất dữ dội, các cậu phải nhìn thấy cảnh đó, nó giống như cậu ta đến kỳ mẫn cảm vậy.”

Trình Dã cau mày có vẻ không vui: “Vớ vẩn, beta thì kỳ mẫn cảm ở đâu ra.”

Cậu bước đến giường của Lý Thanh Vũ nhẹ nhàng kéo rèm ra. Vì Trình Dã khá cao nên có thể dễ dàng nhìn thấy bên trong mà không cần phải trèo lên. Lý Thanh Vũ biết thể nào cậu cũng ngó qua, nên đã nằm quay lưng ra ngoài từ trước, Trình Dã liếc nhìn mấy cái xong cũng nhẹ nhàng đóng lại rèm.

Kỳ thực Lý Thanh Vũ vẫn chưa ngủ, chỉ là lúc này cậu không biết phải đối mặt với Trình Dã như thế nào mà thôi. Trước đây cũng như vậy, mỗi lần Trình Dã hẹn hò với nữ sinh trở về, cậu sợ mình không khống chế được cảm xúc nên mới vùi đầu vào làm việc của mình. Trước đây cậu có thể vẽ vời, nhưng bây giờ tâm trạng không tốt chút nào nên chỉ có thể trốn đi hoặc giả vờ ngủ.

.

Khoảng mười giờ, có người gõ cửa ký túc xá P.401.

Cố Lâm tình cờ ra ngoài đi vệ sinh, nên cửa phòng không đóng lại. Chu Văn nhìn vào bên trong: “Xin chào, cho hỏi Lý Thanh Vũ có ở đây không? Tôi tới tìm cậu ta có chút việc.”

Trình Dã nhìn thấy Chu Văn, vẻ mặt không dễ nhìn lắm hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”

Lý Thanh Vũ nghe thấy có người tìm mình, liền nhanh chóng bật dậy bò xuống giường, đi lại gần tới trước mặt Chu Văn: “Xin chào.”

Sắc mặt Trình Dã mặt đen thui: “Không phải cậu đang ngủ sao? Sao giờ đã tỉnh nhanh thế?”

Lý Thanh Vũ: “Vừa mới tỉnh thôi.” Cậu nhìn về phía Chu Văn, cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhận ra đây là ai, do dự một chút hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

Chu Văn: “Buổi chiều cậu có liên lạc hỏi tôi về Tiết Đông Ninh.”

Lý Thanh Vũ vội vàng ngắt lời: “Việc này, chúng ta ra ngoài rồi nói.”

Lúc này ngoài hành lang không có ai, đa số sinh viên đều đang đi tắm ở nhà tắm chung ký túc hoặc đã lên giường đi ngủ.

Chu Văn đi thẳng vào vấn đề: “Lẽ ra tôi sẽ không đến tìm cậu, nhưng Tiết Đông Ninh ra ngoài từ buổi chiều đến giờ vẫn chưa thấy quay lại. Tôi nghe nói chiều nay có người đến tìm cậu ta, nên tôi tới đây hỏi cậu.”

Chu Văn thực sự không nghĩ tới, Tiết Đông Ninh có liên quan gì đến Lý Thanh Vũ, nghe nói buổi chiều Tiết Đông Ninh bị mấy người lạ mặt đưa đi, hơn nữa hôm nay là lần đầu tiên Lý Thanh Vũ hỏi thông tin liên lạc của Tiết Đông Ninh, nên cậu đã liên kết hai chuyện này với nhau.

Lý Thanh Vũ có chút bối rối khi nghe thấy Tiết Đông Ninh vẫn chưa quay lại, nhưng cậu không thể nói cho Chu Văn về chất ức chế: “Xin lỗi, tôi cũng không biết.”

Chu Văn vừa rời đi, Từ Uý Nhiên liền tới hóng hớt: “Tiểu Vũ, cậu ta tới tìm cậu có chuyện gì vậy?”

Lý Thanh Vũ tìm một cái lý do: “Cậu ta hỏi thăm về bạn học cùng lớp thôi.”

Vẫn là cái vẻ mặt khó coi của Trình Dã: “Bạn cùng lớp nào? Cậu có quen cậu ta không? Tới hỏi cậu làm gì?”

Nếu là trước đây, Lý Thanh Vũ sẽ hỏi lại Trình Dã sao lại hỏi kỹ như vậy, trò chuyện một chút xem có thông tin gì không, nhưng hiện tại bây giờ cậu vô cùng mệt mỏi mất tập trung, không hề có tâm trạng làm gì cả.

Thấy cậu không trả lời, Trình Dã có chút tức giận nhưng vẫn hạ giọng: “Tránh xa người đó ra, hắn không phải người tốt.”

Cố Lâm đang đọc sách, nhấc mi nhìn Lý Thanh Vũ: “Cậu còn nhớ Chu Văn là ai không?”

Lý Thanh Vũ: ?

Từ Uý Nhiên: “Tiểu Vũ à, không phải cậu bị ngốc rồi đó chứ? Chu Văn không phải là người đã theo đuổi cậu hồi năm nhất sao?”

Lý Thanh Vũ hơi bối rối: “Ah, khi nào vậy?”

Từ Uý Nhiên nháy mắt với Trình Dã: “Khi đó cậu với Trình Dã suốt ngày dính lấy nhau nên chắc cậu cũng không để ý nhiều. Chu Văn thậm chí còn mua đồ ăn sáng cho cậu trong suốt một tháng, nên Trình Dã mới như vậy.”

Lý Thanh Vũ thật sự không hề có ấn tượng gì.

Trình Dã đột nhiên có chút xấu hổ: “Nhìn gì chứ? Những thứ đó đều bị tôi ném đi rồi. Sao hả? Cậu có ý kiến gì không?”

Lý Thanh Vũ chớp mắt: “Không có.”

Trình Dã thấy cậu trả lời ngoan ngoãn như vậy, lại bắt đầu cợt nhả: “Cậu có anh trai đây là bạn tốt rồi, còn cần thêm ai nữa làm gì.”

Từ Uý Nhiên và Cố Lâm cảm thấy phát ói, nhanh chóng quay đầu không muốn nhìn thấy cảnh tượng này thêm nữa.

.

Mười một giờ, ký túc xá trở nên yên tĩnh, mọi người đều đang làm việc của mình. Trình Dã đột nhiên đi xuống tầng nghe điện thoại.

Lý Thanh Vũ nằm ở trên giường, tâm tình chán nản cùng hoảng sợ. Cậu không lo Trình Duy sẽ làm gì người khác, dù sao anh ấy cũng là người tốt. Cậu gọi cho Tiết Đông Ninh mấy lần rồi mà vẫn không có người nhấc máy, lần cuối gọi điện tiếng tút tút bị ngắt giữa chừng, như thể có người cố ý tắt máy. Không có phản hồi nào trên WeChat.

Cậu cảm thấy hoang mang, bất an và vô cùng lo lắng như thể một người đang bị treo lửng lơ trên không trung, có thể bị rơi ngã bất cứ lúc nào. Cuối cùng tin nhắn WeChat của cậu cũng rung lên, người gửi là Tiết Đông Ninh. Tin nhắn rất ngắn gọn.

[Đông, Đông, Đông: ?]

[Đông, Đông, Đông: Tôi đã về ký túc xá.]

Lý Thanh Vũ nhìn chăm chăm vào tin nhắn, những ngón tay của cậu bắt đầu run rẩy khó thể kiểm soát nổi. Cậu muốn hỏi mọi chuyện thế nào rồi.

Một tin nhắn khác lại được gửi đến. Giống như cậu ta biết cậu đang lo lắng điều gì.

[Đông, Đông, Đông: Tôi sợ họ phát hiện ra tôi đã liên lạc với cậu nên tôi đã chặn số điện thoại của cậu trước.]

[Đông, Đông, Đông: Đừng lo lắng, làm ăn phải giữ chữ tín, tôi không bao giờ phản bội cậu.]

Lý Thanh Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

.

Dưới khu ký túc xá.

Một chiếc Ferrari màu đen khiêm tốn đỗ ở bên đường, dù vậy vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều sinh viên đi ngang qua. Điều thu hút sự chú ý hơn cả chiếc xe là người đàn ông đang đứng bên cạnh xe. Trình Duy mặc bộ âu phục đen phẳng phiu, vòng eo hẹp, đôi chân dài, cặp kính gọng vàng, vẻ ngoài lạnh lùng lãnh đạm không chê vào đâu được. Thi thoảng anh liếc nhìn đồng hồ trên tay dường như đang đợi ai đó. Có một vài omega muốn thử xin ID WeChat của anh, nhưng lại do dự không hành động.

Trình Dã bước ra khỏi ký túc xá, nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh xe ngoài cổng trường, liền hét lên: “Ca, muộn như vậy rồi sao anh còn đến đây?”

Trình Dã thực sự khó hiểu, thậm chí từ năm nhất đến nay Trình Duy còn chẳng bao giờ đưa cậu đến trường, sao bỗng nhiên anh lại ở đây? Lại còn đã muộn như thế này nữa.

Lời nói của Trình Duy không có gì đáng ngạc nhiên: “Đi ngang qua.”

Trình Dã: “Biết ngay mà.”

“Anh tới đây để kiểm tra em hả?” Trình Dã nghi ngờ hỏi.

Điều này vốn dĩ không giống với Trình Duy thường ngày một chút nào. Tuy Trình Dã và Trình Duy là anh em ruột, nhưng thực ra họ không quá thân thiết vì chênh lệch tuổi tác. Có lẽ khoảng thời gian thân thiết nhất của họ là khi hai anh em cùng nhau đi trại hè hồi còn học trung học.

“Không" Trình Duy chỉ vào cốp xe, ra lệnh cho Trình Dã lấy đồ trong cốp xe ra.

Vài phút sau, Trình Dã lấy ra túi lớn túi nhỏ toàn những thực phẩm bổ sung đắt tiền được gói cẩn thận đẹp mắt với một dấu chấm hỏi to đùng trên mặt.

Trình Dã: ???

Trình Dã nhìn qua bên trong túi, có thuốc bổ an thần, gối cao su giúp ngủ ngon,...

“Sao anh lại mua mấy thứ này?”

“Quà của khách hàng gửi tặng.”

Trình Dã: Ha, đúng như dự đoán, mình còn trông chờ gì vào người anh trai này chứ.

“Em không dùng mấy cái này, không cần đâu anh.”

Cậu thân thể cường tráng, ăn ngon ngủ ngon, mấy thứ này thì có tác dụng gì vậy!

Bỗng nhiên cậu lại thông suốt, Trình Dã liền thay lời đổi nghĩa: “Cũng phải, tiểu Vũ gần đây ngủ không ngon giấc, em có thể đưa cho cậu ấy. Ca, những thứ này để em tuý ý xử lý cho.”

Trình Duy nhấc khoé môi, đằng sau cặp kính như loé lên: “Tuỳ cậu.”

Ngay trước khi đến giờ quy định tắt đèn của ký túc xá, Trình Dã từ bên ngoài trở về với một đống đồ đạc trên tay. Từ Uý Nhiên đang chuẩn bị đi ngủ thì giật mình: “Vãi chưởng, lại fan cuồng nào của cậu mang tới à.”

Trình Dã xì một tiếng: “Fan cái quần què, là của anh trai tôi mang tới.”

Cả ngày không thấy bóng người, mới vừa trở về ký túc xá, Thi Nghiên Bình cũng trở nên hăng hái: “Anh trai cậu? Là huyền thoại của trường chúng ta —- chuyên ngành chính trị và luật, tiền bối Trình Duy sao?”

Trình Dã không có gì để nói.

Trình Dã phàn nàn: “Cậu cho rằng anh của tôi không tìm ra được kẻ cộng sinh kia nên điên rồi sao? Nửa đêm đến trường, lại còn mang theo nhiều thuốc bổ như thế này. Anh ta tám đời chưa từng tới trường tìm tôi lấy một lần, đột nhiên kỳ kỳ quái quái lại quan tâm như vậy.”

Trình Dã nhìn một đống đồ ngổn ngang, thực tình hoàn toàn không nghĩ ra được điều gì.

Thi Nghiên Bình ngó đầu ra, nhìn tên các gói thực phẩm, đọc theo: “Bảo bối cho giấc ngủ, mộng an nhiên, giải pháp an thần, trà phục linh, bột ngâm chân,...”

“Trình Dã, anh cậu mang tới cho cậu tất cả đều là những thứ giúp ngủ ngon, biết sinh viên đại học hay phải thức khuya, anh cậu thật là chu đáo nha.”

Trình Dã bĩu môi, cảm thấy không đúng lắm: “Ai quan tâm, tôi ngủ rất ngon, ngủ rất khoẻ.”

Từ Uý Nhiên không nhịn được lại cà khịa: “Quả nhiên, tiếng ngáy của cậu to khủng khϊếp.”

“Hay cho cái tên Từ Uý Nhiên nhà ngươi.”

Từ Uý Nhiên có một khát vọng sống sót mãnh liệt: “Ôi ôi, không phải tiểu Vũ bị mất ngủ sao? Dù sao cậu không cần, thì cứ đưa cho cậu ấy đi.”

Trình Dã hừ một tiếng: “Còn cần cậu phải nhắc chắc, vốn dĩ tôi đã định đưa cho cậu ấy rồi.”

Trình Dã xách túi đồ đi tới trước giường của Lý Thanh Vũ gõ gõ, cậu thấy Lý Thanh Vũ thò đầu ra, cầm túi đồ nhìn kỹ bên trong, rồi đem đặt lên bàn của mình.

Trình Dã khó tin nhướng mày: “Trình ca mua cho em, em không cảm ơn sao?”

—--

Tác giả có điều muốn nói:

Chứ không phải anh trai cậu mua cho tôi?