Chương 7: Bắt Thóp

Lý Thanh Vũ vội vàng trở về tiệm lẩu như đang chạy trốn, vừa ngồi xuống cậu đã uống hết cả cốc nước vì quá căng thẳng.

Trình Dã nhận lấy nước từ trong tay cậu: “Đừng vội.”

Từ Uý Nhiên trêu chọc: “Tiểu Vũ à, cưng sao vậy? Sao mặt cưng lại đỏ lên như thế? Không lẽ gặp ý trung nhân ngoài kia sao.”

Trình Dã ngồi bên cạnh cậu ngửi ngửi một cái, Lý Thanh Vũ nhất thời cứng đờ. Sau đó cậu nghe Trình Dã hỏi: “Cậu vừa gặp anh trai tôi phải không?”

Lúc này Lý Thanh Vũ mới nhận ra rằng cơ thể mình tràn ngập pheromone của Trình Duy. Đại khái không cẩn thận bị ám lên. Nhưng cậu không cự tuyệt mùi hương này, ngược lại cậu cảm thấy thoải mái. Nếu có thể, cậu muốn giữ lại mùi hương này lâu hơn một chút.

.

Lý Thanh Vũ lấy cớ giáo sư đã nhắn bảo cậu phải quay lại trường học. Vẻ mặt Trình Dã không vui, nhưng cũng không nhiều lời.

Cậu vừa ra khỏi trung tâm thương mại, đang định bắt taxi về trường thì đột nhiên có một chiếc ô tô dừng lại trước mặt cậu. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của Trình Duy. Lý Thanh Vũ không khỏi nghĩ tới, đây cũng quá là xui xẻo rồi.

Trình Duy nhìn cậu: “Về trường học?”

Lý Thanh Vũ cười hai tiếng, nghĩ nghĩ tuỳ tiện nói đến một nơi đặc biệt xa: “Em đi vịnh Mã Gia.”

“Thật trùng hợp, tôi cũng định tới đó, để tôi đưa em đi.”

Lý Thanh Vũ: “Cảm ơn anh, nhưng mà không nhất thiết phải làm như vậy đâu ạ.”

Ngay lúc Lý Thanh Vũ đang tìm lý do để từ chối thì điện thoại của Trình Duy vang lên. Anh nhìn tên người gọi trong điện thoại, rồi lại nhìn Lý Thanh Vũ.

Đã kết nối.

Giọng nói oang oang của Sở Quảng vang lên từ trong điện thoại.

“Tìm được rồi! Hôm trước có người mua thuốc ức chế “cộng sinh" ở chợ đen, giống như là sinh viên của trường đại học A! Tôi đã cho người đến trường tìm người…”

Âm thanh của Sở Quảng rất lớn, lọt ra cả bên ngoài, thực chất Trình Duy cũng không có ý tránh đi, nên từng chữ đều truyền đến tai Lý Thanh Vũ một cách rõ ràng. Khi nghe thấy những từ “cộng sinh", “chất ức chế", “đại học A" trái tim cậu như thắt lại, cả cơ thể xịt keo cứng ngắc.

Trình Duy nhìn cậu một cái, khẽ cau mày, tựa như không muốn cậu nghe được những chuyện này. Anh lập tức giảm âm lượng xuống, Lý Thanh Vũ không còn nghe thấy đoạn nói chuyện tiếp đó.

Sau khi cúp điện thoại, Trình Duy nhìn Lý Thanh Vũ vẫn đang đứng ở ven đường. Cậu căng thẳng sau đó mới hiểu ra, ngẩng đầu cười gượng gạo: “Không sao đâu anh Trình Duy, anh … anh bận rộn thì cứ đi trước đi, em tự mình bắt taxi được rồi ạ.”

Trình Duy nhìn cậu do dự muốn nói, thì tin nhắn của Sở Quảng lại bắt đầu náo loạn cả lên, suy nghĩ một chút, Trình Duy gật đầu: “Trên đường đi cẩn thận.”

Trình Duy vừa rời đi, Lý Thanh Vũ vò đầu, vô cùng lo lắng bắt taxi: “Tới trường đại học A.”

Đồng thời cậu nhanh chóng tìm ID WeChat và gọi cho Tiết Đông Ninh —- người nhận không bắt máy.

Lý Thanh Vũ lo lắng đến mức hoảng sợ, cậu gặp Tiết Đông Ninh tại sự kiện của câu lạc bộ nhϊếp ảnh, nên cả hai chỉ thêm WeChat của nhau chứ không hề có phương thức liên lạc nào khác.

Tiết Đông Ninh, Tiết Đông Ninh… Cậu ta học trường nào?

Lý Thanh Vũ tìm nhóm câu lạc bộ nhϊếp ảnh, Tiết Đông Ninh quả thực có trong nhóm đó.

Cậu bị kéo vào câu lạc bộ này khi còn là sinh viên năm nhất đại học, vì bình thường việc học vẽ tranh khá bận rộn, hơn nữa cậu có công việc làm thêm bên ngoài nên Lý Thanh Vũ không có thời gian tham gia các hoạt động khác. Ba năm đại học cũng chỉ tham dự hai sự kiện, ngoài nói chuyện với Chu Văn trưởng câu lạc bộ vài lần, thì cậu không quen ai cả.

Lý Thanh Vũ cắn môi, bấm vào ảnh đại diện của Chu Văn và hỏi anh ta có biết thông tin liên hệ với Tiết Đông Ninh không. Tin nhắn vẫn chưa hồi đáp, Lý Thanh Vũ sốt ruột nói: “Bác tài, phiền bác lái nhanh một chút giúp cháu.”

Bình thường quãng đường đi phải mất cả một tiếng đồng hồ, mà nay chỉ hết có bốn mươi phút, Lý Thanh Vũ cảm ơn rồi xuống xe. Chu Văn nhận được tin nhắn của cậu, và gửi cho cậu số điện thoại của Tiết Đông Ninh.

Bỏ qua tin nhắn trả lời Chu Văn, Lý Thanh Vũ lập tức gọi điện cho Tiết Đông Ninh. Điện thoại được kết nối, giọng nói thản nhiên của Tiết Đông Ninh vang lên: “Xin chào?”

Lý Thanh Vũ vừa định nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy Tiết Đông Ninh bị mấy người vây quanh đang đi ra từ trường học. Những người mặc âu phục đen đi giày da trông giống hệt vệ sĩ trong phim, vừa nhìn là biết người của Trình Duy tìm tới.

Cậu theo bản năng quay đầu bỏ trốn.

Lúc cậu định thần lại, đầu dây bên kia đã cúp máy.

Lý Thanh Vũ đứng ở cổng trường, nhìn theo chiếc xe đang rời đi, các đốt ngón tay trắng bệch vì siết chặt điện thoại.

.

Chấm hết.

Trong đầu Lý Thanh Vũ đều là ý nghĩ này, ngẩn ngẩn ngơ ngơ trở về ký túc xá. Nếu như Tiết Đông Ninh khai ra cậu chính là người mua thuốc ức chế, thì thân phận omega của cậu sẽ bại lộ. Đến lúc đó không chỉ Trình Duy phát hiện ra, mà cả Trình Dã cũng biết. Biết được rằng cậu chính là omega vô trách nhiệm kia, là một omega nam đáng ghê tởm.

Khi đó liệu Trình Dã có còn tiếp tục làm bạn với cậu không? Vẫn sẽ đối tốt với cậu như trước chứ?

Chắc chắn sẽ không còn nữa.

Nghĩ tới đây trong lòng Lý Thanh Vũ cảm thấy đau đớn, xót xa. Cậu cắn môi, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp kia tràn ngập nước. Nhất thời Lý Thanh Vũ còn muốn tỏ tình với Trình Dã trước, nhưng nỗi sợ không đúng thời điểm đã đánh bại cậu. Mặc dù việc trốn tránh thật đáng xấu hổ, nhưng ít nhất nó giúp cậu an toàn trong một khoảng thời gian ngắn.

Rõ ràng cậu quá lo lắng và sợ hãi nên không ngủ được, nhưng không biết có phải vì hôm nay gặp được Trình Duy, được tiếp xúc với pheromone của anh hay không, Lý Thanh Vũ chỉ nghĩ đến chuyện hôm nay cứ như vậy mà ngủ mất.

Trong giấc mơ, cậu thấy mình đang bị thứ gì đó truy đuổi, cậu cứ chạy mãi nhưng không thể trốn thoát. Đột nhiên có một người cầm đèn sau lưng đứng ở cuối đường, cậu vội vàng chạy về phía người đó như muốn cầu cứu. Mãi tới khi chạy đến bên cạnh, cậu mới nhận ra đó là người đó là Trình Dã.

Cậu nắm chặt tay Trình Dã, nhưng lại bị đối phương tàn nhẫn đẩy mạnh ra. Sắc mặt Trình Dã lạnh lùng chưa từng thấy: “Cậu là omega.”

“Cậu vẫn thích tôi.”

“Cậu biết không, tôi ghét nhất loại người như cậu.”

Lý Thanh Vũ tự thanh minh: “Không, tôi không phải, tôi không phải.”

Cậu khóc lóc thảm thiết muốn giữ Trình Dã lại, nhưng đối phương đã bỏ đi mà không quay đầu lại.

Bất chợt cậu rơi vào một cái ôm khác.

Trình Dã lại trở về một lần nữa.

Lý Thanh Vũ vui mừng khôn xiết. Cậu nắm chặt quần áo của Trình Dã và cầu xin cậu ta đừng bỏ đi. Người đàn ông một tay đặt lên vai cậu, tay kia ôm eo cậu.

Anh ta cúi đầu thấp giọng cười vào tai cậu: “Tiểu Vũ, em sợ cái gì?”

Nghe được thanh âm này, mí mắt của Lý Thanh Vũ bỗng nhiên giật giật. Ngẩng đầu lên đập vào mắt là khuôn mặt lạnh lùng của Trình Duy. Trước khi cậu kịp đẩy người đó ra, mùi hương của tre xanh sau cơn mưa đã tràn về phía cậu. Cậu ngay lập tức bị đánh bại bởi tin tức tố mạnh mẽ của alpha này, cậu chỉ có thể mềm lòng, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Trình Duy với đôi mắt đẫm lệ.

Cậu cảm thấy đối phương ở rất gần mình, có luồng khí nóng phả vào tai, liên tục gọi cậu bằng thanh âm trầm thấp, nóng bỏng, gợi cảm đến điên cuồng: “Tiểu Vũ.”

Giống như câu thần chú nguyền rủa của kẻ niệm chú, cậu đã trở thành vật tế trong tay đối phương, không thể nào trốn thoát được nữa. Cảm giác quá nguy hiểm nhưng lại thoải mái đến mức thậm chí không muốn bỏ chạy.

.

“Tiểu Vũ, tiểu Vũ.”

Lý Thanh Vũ bất ngờ bừng tỉnh, trong giây lát cậu cứ ngỡ mình vẫn đang mơ. Cũng chính lúc này cậu thoáng suy nghĩ lại khung cảnh trong nhà vệ sinh ở trung tâm thương mại.

Chợt nhận ra…

Tại sao Trình Duy lại xuất hiện vào lúc đó, chẳng lẽ nhà vệ sinh ở nhà hàng tây cũng bị hỏng?

Dụi dụi mắt, Từ Uý Nhiên nhìn cậu với ánh mắt lo lắng: “Sao lại ngủ trên bài thế này.”

Hiện tại đã là cuối tháng chín, tuy rằng vẫn còn nhiều người mặc áo ngắn tay, nhưng thời tiết đã se lạnh hơn, vì vậy nằm gục trên bàn như thế này rất dễ bị cảm lạnh.

Từ Uý Nhiên thấy mắt cậu đỏ bừng, cho rằng cậu bị sốt nên đưa tay sờ trán cậu. Sự tiếp xúc da kề da này nhất thời khiến Lý Thanh Vũ cảm thấy bất an. Trong nháy mắt cậu nổi hết gai ốc, cảm giác bài xích không thể rõ ràng hơn.

Từ Uý Nhiên lại sờ sờ trán mình: “Cũng không có sốt.”

Lúc này Lý Thanh Vũ mới tỉnh táo hẳn, tóc tai rối bời, khóe mắt cùng môi đều đỏ ửng. Cậu vốn dĩ đã đẹp, nhưng vẻ đẹp lại quá băng lãnh, luôn giống như đóa bạch liên mọc trên núi tuyết xa xa, lạnh lùng và kiêu ngạo. Nhưng lúc này, cậu tựa hồ rơi vào phàm trần, mang theo vài phần mỹ lệ có chút tan sương.

Ở chung ba năm, Từ Uý Nhiên sớm đã miễn nhiễm với khuôn mặt xinh đẹp này của Lý Thanh Vũ, nhưng giờ phút này cậu ta vẫn không khỏi kinh ngạc. Cậu ta chú ý tới động tác nhỏ thu mình lại và né tránh của Lý Thanh Vũ, cười nói: “Nói nghe này tiểu Vũ, cậu không phải đang trong kỳ mẫn cảm đó chứ, nếu không sao lại gần đây cậu lại kỳ lạ như vậy?”

Bây giờ đối với Lý Thanh Vũ, cậu đều nhạy cảm với bất kỳ những từ ngữ nào liên quan đến omega, cậu có chút chột dạ nhìn đi chỗ khác, phủ nhận: “Đừng đùa linh tinh.”

Từ Uý Nhiên: “Đúng rồi, beta thì làm sao có kỳ mẫn cảm. Nếu cậu thực sự có thì toàn bộ nam sinh trong trường cũng phải xếp hàng theo đuổi cậu.”

Lý Thanh Vũ mím môi: “Chỉ có một người sẽ không.”

Từ Uý Nhiên nghe không rõ: “Cái gì?”

Lý Thanh Vũ nhìn về phía sau cậu ta: “Chỉ có mình cậu về thôi à?”

Từ Uý Nhiên lấy lap ra: “Cố Lâm đi thư viện, còn Trình Dã —-”

Cậu ta quay đầu cười “khà khà”: “Đi hẹn hò.”

“Cậu không biết đấy thôi, chúng tôi vừa đi về trường, đã có cô gái ở khoa phát thanh truyền hình đến chặn đường. Không hổ danh là hệ hoa, thực sự là danh bất hư truyền, da trắng dáng cao, lại còn là omega nữa, quá xứng đôi với Trình Dã luôn.”

Nghe vậy, Lý Thanh Vũ không khỏi cảm thấy cay đắng trong lòng.

Từ Uý Nhiên quay đầu lại nhìn lại, thấy bộ dạng Lý Thanh Vũ không mấy vui vẻ, cho rằng cậu đang lo lắng về cuộc thi, cố ý trêu chọc cậu: “Nhưng để mà nói thì tiểu Vũ của chúng ta đẹp hơn nhiều, kia cũng chỉ là một bông hoa xinh đẹp thôi, tiểu Vũ của chúng ta chính là “hoa khôi" của trường ba năm liền mà, hahaha.”

Lý Thanh Vũ: “... Đừng có giỡn nữa.”

Tại bữa tiệc chào tân sinh viên năm nhất, Trình Dã và Lý Thanh Vũ đã gây sốc khi cùng nhau xuất hiện tại hội trường. Một người có vẻ lạnh lùng cao quý, một người mang vẻ đẹp khôi ngô như ánh mặt trời, hai phong cách hoàn toàn trái ngược nhau gần như thoả mãn hầu hết sự tưởng tượng của tất cả mọi người. Khi đó cả hai đều có người vây quanh. Trên diễn đàn bình chọn của trường, người hâm mộ của cả hai đã đối đầu với nhau một mất một còn. Tuy nhiên chính chủ không nhúc nhích tí nào, mỗi ngày đều kè kè bên nhau như hình với bóng. Vốn dĩ số lượng bình chọn của cả hai đều ngang nhau, nhưng không biết ai đã dán tên Lý Thanh Vũ lên bảng hoa khôi trên diễn đàn trường. Trong nháy mắt, toàn bộ bài đăng đã được lan truyền một cách chóng mặt. Kể từ đó, Trình Dã mất đi một đối thủ mạnh, vị trí đầu bảng giáo thảo còn một mình Trình Dã, mà bên này vị trí hoa khôi của trường đại học A có tên của một nam sinh, hơn nữa lại còn là hoa khôi beta đầu tiên trong lịch sử trường.

.

“Tới rồi, tự mình nói hay đợi tôi hỏi.”

Ngồi ở trên ghế xoay cao cấp, Trình Duy gõ gõ tay lên bàn, lông mi dài rũ xuống, biểu cảm khuôn mặt không rõ ràng. Trong lúc nhất thời, Sở Quảng còn tưởng rằng đối phương đang ngủ, tính gọi người dậy thì cái ghế nhẹ nhàng đẩy ra. Anh nghe thấy giọng nói ngập ngừng của Trình Duy.

“Cậu nói xem, người cộng sinh có thể nào là beta.”

Sở Quảng bưng ra khuôn mặt kiểu có chuyện gì xảy ra với bạn vậy, cộng sinh cũng chỉ là một tên gọi mà thôi, nói thật ra thì xuất hiện các triệu chứng là do rối loạn pheromone gây ra, đòi hỏi tin tức tố có độ phù hợp cao để hỗ trợ điều tiết pheromone lẫn nhau. Một beta thì làm sao có thể có pheromone?

Nhất thời Trình Duy không nói gì, chỉ mím môi nhìn xuống, hơi cay màu.

Dù sao thì hai người cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Sở Quảng hiểu rõ thái độ này của anh.

“Không phải chứ, người cậu thích là beta?”

Trình Duy nhíu chặt lông mày, giọng điệu gay gắt nói: “Đừng đoán bừa.”

Sở Quảng lo lắng: “Trình Duy, cậu biết thân phận của cậu như thế nào, lão gia và lão phu nhân nhất định muốn cậu kết hôn với omega. Cho dù đó không phải là đối tượng cộng sinh với cậu, thì nhất định cũng sẽ là một omega.”

“Cậu đừng có làm chuyện điên rồ.”

—-------

Tác giả có lời muốn nói:

Ai nói hoa khôi phải đi với giáo thảo, hoa khôi nhất định phải sánh đôi với truyền thuyết!