Chương 6: Chạm Mặt

Từ nhà hàng kiểu tây đi ra, ánh mắt tinh tường của Sở Quảng nhận ra ngay: “Kia không phải Trình Dã sao?”

Trình Duy nhìn theo, vừa vặn nhìn thấy Trình Dã đang ngồi ở tiệm lẩu đối diện. Chỗ ngồi của bọn họ cạnh tường kính, Trình Dã ngồi bên gần kính, vị trí đối diện ở góc khuất hơn nên khó nhìn rõ có những người khác.

Sở Quảng nói: “Đã lâu không gặp tiểu tử thối này, đi, chúng ta qua hù doạ một chút.”

Anh biết giống như mọi khi Trình Dã ở đâu, Lý Thanh Vũ sẽ ở đó. Trình Duy hơi nắm chặt bàn tay, rồi lại thả lỏng ra.

.

Trình Dã không ngờ rằng sẽ có một ngày mình lại được gặp anh trai tại quán lẩu: “Ca, Sở ca, sao anh lại tới đây?”

Sở Quảng cười nói: “Trung tâm thương mại mới khai trương, anh cùng với anh trai em tới đây kiểm tra.”

Từ Uý Nhiên sửng sốt: “Dã man! Đây cũng là sản nghiệp của nhà cậu.”

Trình Duy bình tĩnh nhìn lướt qua toàn bộ không gian từ lúc bước vào đây.

Lý Thanh Vũ không có ở đây.

Ánh mắt Trình Duy hơi tối, nhưng vẫn nói: “Bữa nay anh mời, mọi người cứ ăn thoải mái đi.”

Từ Uý Nhiên cùng Cố Lâm hô vang vạn tuế.

Trình Duy cũng tốt nghiệp trường đại học A và là người duy nhất đạt loại giỏi tất cả các môn. Anh không chỉ có thành tích học tập xuất sắc mà còn giành được giải thưởng cho các dự án nghiên cứu khoa học mà mình tham gia. Anh còn dẫn dắt đội bóng rổ của trường đại học A lọt vào top 10 cả nước. Có thể nói Trình Duy là tấm gương về mọi mặt đức trí thể mỹ, cho tới nay ở trường đại học A anh chính là huyền thoại mà ai cũng nhắc tới.

Từ Uý Nhiên và những người khác luôn có một sự ngưỡng mộ khó tả đối với Trình Duy, mỗi khi được gặp thần tượng của mình, họ lại muốn nói thêm vài lời.

Từ Uý Nhiên: “Tiền bối có muốn ngồi xuống cùng nhau ăn chút không ạ?”

Trình Dã: “Thôi mặc kệ anh ấy đi, anh ấy không ăn lẩu đâu.”

Trình Duy cười ôn hoà: “Các cậu ăn đi.”

Từ Uý Nhiên nhìn anh rời đi, lưu luyến: “Tiền bối, đi mà —”

Cậu ta cười khúc khích nói: “Thi Nghiên Bình vì mất máu mà không tới, nhưng tiểu Vũ của chúng ta đi vệ sinh mà giờ vẫn chưa quay lại?”

Trình Duy hơi khựng lại.

“Nói mới để ý, hôm nay tiểu Vũ đi vệ sinh mấy lần.”

Cố Lâm nói: “Có lẽ cậu ấy quá căng thẳng vì sắp thi, gần đây cũng không ngủ ngon.”

.

Không biết có phải do nhiệt độ điều hoà tại trung tâm mua sắm không, mà phòng rửa tay cho chút hơi nóng. Từ trong gương có thể thấy làn da ửng hồng của Lý Thanh Vũ, cậu có chút bức bối mà kéo cổ áo xuống, lại vô tình làm đứt cúc áo rơi xuống bồn rửa. Cậu với tay định nhặt lên, thì đã có người bên cạnh cầm chiếc cúc áo lên trước. Người này là một alpha, nhìn qua có chút quen mắt.

“Anh là Lý Thanh Vũ ở khoa mỹ thuật?”

“Xin chào, tôi là Diệp Tần từ khoa tin học. Chúng ta đã gặp nhau tại buổi chào mừng tân sinh viên trước đây. Anh là người phát tờ rơi cho tôi, anh còn nhớ chứ?”

Trình Dã là hội trưởng hội sinh viên, ngày tổ chức chào tân sinh, hội sinh viên thiếu người nên Lý Thanh Vũ tới giúp đỡ, và chịu trách nhiệm phát tờ rơi, nhưng ngày hôm đó có nhiều người đến nỗi cậu thực sự không nhớ ra ai.

Vẻ mặt Lý Thanh Vũ có chút lúng túng, nhưng đối phương rất tự nhiên: “Không sao đâu tiền bối, chỉ cần sau này nhớ kỹ chút là được rồi.”

Khi Diệp Tần đưa cúc áo cho Lý Thanh Vũ, ngón tay của hắn xẹt qua bàn tay của cậu. Trong lòng Lý Thanh Vũ run lên, lập tức nổi da gà vì cái chạm này. Cậu ngẩng đầu, lại không phát hiện sự cố ý nào trên gương mặt đối phương.

“Cảm ơn.” Cậu thấp giọng nói cảm ơn, lúc xoay người đi, cậu nghe được giọng nói phía sau truyền tới.

“Tiền bối, anh là beta sao?”

Lý Thanh Vũ gật đầu.

Đột nhiên, Lý Thanh Vũ cảm giác được một luồng tin tức tố áp chế. Trước mặt cậu là khuôn mặt tươi cười của Diệp Tần. Hắn ta đang dùng tin tức tố để thăm dò cậu.

Kể từ khi phân hoá, pheromone của Lý Thanh Vũ trở nên rối loạn, cả người cậu rơi vào trạng thái cực kỳ nhạy cảm. Trong khoảng thời gian này, từ tận đáy lòng cậu thực sự khao khát sự đυ.ng chạm cùng tin tức tố an ủi. Nhưng bất kể là sự đυ.ng chạm hay pheromone của ai, dù là Trình Dã người mà cậu đã đơn phương nhiều năm, cũng chỉ khiến cậu cảm thấy buồn nôn và khó chịu.

May mắn thay, vì để đề phòng, ban nãy lúc trong nhà vệ sinh cậu đã uống thuốc ức chế và có thể cầm cự được. Móng tay bấm vào da thịt, trên mặt Lý Thanh Vũ kéo lên một nụ cười: “Sao vậy?”

Cậu quá bình tĩnh, thật không giống omega khi đối mặt với alpha.

Ánh mắt Diệp Tần đảo qua cậu vài lần: “Không có gì, tôi chỉ không thể tin được một người xinh đẹp như tiền bối mà lại chỉ là beta thôi.”

Diệp Tần vừa rời đi, Lý Thanh Vũ lập tức cảm thấy mình giống như một quả bóng xì hơi, cậu phải bám vào thành rửa tay để giữ mình không bị ngã xuống. Cậu vỗ nước lên mặt, ép nhiệt độ trên mặt giảm bớt. Cậu vừa bị thăm dò bởi pheromone, lúc này toàn thân nóng bừng. Chuyện này không thể cứ tiếp tục như vậy được, cậu phải tìm lý do để về ký túc xá trước. Lý Thanh Vũ buộc mình phải bình tĩnh và định quay lại nói với Trình Dã cùng với những người khác trước khi rời đi.

Chưa kịp ngẩng đầu rời đi, bỗng nhiên cậu va phải một người nào đó.

“Thật xin lỗi.”

Người trước mặt nửa ngày không lên tiếng, cũng không có ý định tránh đường. Lý Thanh Vũ cực kỳ khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, để mau mau trở về ký túc xá nghỉ ngơi. Cậu kiên nhẫn đợi đối phương tránh ra, khi cậu ngẩng đầu lên, Lý Thanh Vũ nhất thời giật mình. Lập tức cả người đều run sợ đến choáng váng.

“Trình, Trình Duy, Trình Duy ca ca.”

Cậu không bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ gặp Trình Duy ở nơi này.

Trình Duy rất cao, cao hơn cậu gần cả cái đầu, nhìn bằng mắt thường ước chừng khoảng 1m89, khoác trên người là bộ âu phục đen đắt tiền, từng cúc áo đều được cài tỉ mỉ, trông cực kỳ nghiêm túc và đứng đắn. Trình Duy và Trình Dã trông rất giống nhau, nhưng Trình Dã có vẻ khôi ngô và trẻ trung. Mà Trình Duy thần thái đều có vẻ trầm ổn, cả người đều tản ra mị lực của người đàn ông trưởng thành. Anh ấy rất đẹp, ngũ quan hoàn hảo không tì vết, vẻ ngoài có chút sắc sảo. Có lẽ vì đã giữ chức vị cao trong một thời gian dài, nên khi không cười luôn khiến người đối diện có cảm giác ngột ngạt, nhưng một khi cười rộ lên, lại khiến người ta có cảm giác ôn nhu, gần gũi.

Mọi người đều có thể nhìn thấy vẻ hốc hác trên mặt Trình Duy, lúc này đây, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, trong đôi mắt hiền lành thường ngày không hề có ý cười.

Tim Lý Thanh Vũ đập liên hồi.

Toàn bộ phòng vệ sinh tràn ngập pheromone do các alpha khác để lại, và bất kỳ alpha nào khác cũng cảm thấy khó chịu. Điều này thực sự khiến Trình Duy cau mày vì trên người của Lý Thanh Vũ lại nhiễm pheromone của alpha khác. Ngoại trừ đối phương cố ý ra, anh không tìm ra nguyên nhân thứ hai.

Nhìn thấy Lý Thanh Vũ cúi đầu, Trình Duy lúc này mới lấy lại tinh thần, cơn tức giận vừa rồi đã được dập tắt khi anh nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của Lý Thanh Vũ.

Cậu ta chỉ là một beta, không thể gửi thấy gì cả. Ngay cả khi ai đó để lại mùi hương trên người cậu, cậu cũng không biết gì về nó.

Trình Duy hạ mi xuống, không nói rõ trong lòng mình cảm thấy thế nào. Ngẩng đầu lên lần nữa, trong đôi mắt lạnh lùng vốn có của anh hiện lên nụ cười hòa nhã.

“Tiểu Vũ, thật trùng hợp.”

Là trùng hợp nhưng anh không muốn sự trùng hợp như vậy. Anh nhìn Lý Thanh Vũ thật cẩn thận.

Cậu vừa mới rửa mặt, những giọt nước làm ướt mi, khiến cho lông mi cậu đen và dày hơn, nhìn qua đôi mắt hạnh nhân vốn đẹp đẽ của cậu, tựa như một cảnh tượng tuyệt đẹp sau khi có cơn mưa làm ướt.

Có lẽ do điều hoà bật hơi cao nên những phần da không có lớp áo che đi của Lý Thanh Vũ có màu hồng nhạt, khiến cậu trông vô cùng ngọt ngào. Chính vì phong cảnh quá đẹp nên vùng xanh đen dưới mắt cũng trở nên rõ ràng.

Trình Duy chậm rãi nói: “Gần đây em không nghỉ ngơi tốt sao? Trông em mệt mỏi quá.”

Bùm! Tim Lý Thanh Vũ đập thình thịch, Trình Duy chắc chắn đã nhận ra gì đó rồi. Thành thật mà nói Lý Thanh Vũ luôn có chút sợ anh. Đối phương không chỉ là anh của Trình Dã, hơn nữa còn quá ưu tú, là con nhà người ta trong truyền thuyết. Nếu như không phải vì Trình Dã, có lẽ cả đời này Lý Thanh Vũ chẳng bao giờ tiếp xúc với người ở địa vị cao như thế này. Lúc này cậu vô cùng khẩn trương, sợ sẽ bị phát hiện bản thân chính là omega xách quần bỏ chạy kia.

Cậu cố gắng trấn tĩnh mình, cười cười nói: “Kỳ thi sắp tới rồi do em căng thẳng quá nên ngủ không ngon. Nhưng không sao đâu anh, qua một thời gian ngắn sẽ ổn hơn thôi ạ.”

Trình Duy không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, Lý Thanh Vũ không biết anh có chấp nhận lý do này không? Lo sợ anh tiếp tục hỏi, nên cậu chủ động: “ Trình Duy ca ca, anh cũng tới đây ăn cơm à?”

“Ừ, tôi vừa dùng bữa bên nhà hàng đồ tây.”

Hình ảnh đồ ăn nhà hàng chợt lóe lên rồi cũng nhanh chóng tan đi, Lý Thanh Vũ không để ý lắm.

Cơ thể cậu bất chợt run rẩy nổi lên sự ham muốn ngày càng mạnh mẽ, dường như có hàng ngàn con kiến bò dưới da, các triệu chứng tương tự như sốt lại xuất hiện. Lý Thanh Vũ mặt không đổi sắc, nói dối: “Trình Dã với các bạn đang đợi em, em đi trước đây.”

“Nhường đường một chút, nhường một chút."

Từ phía sau có người đi tới, thô bạo đẩy Lý Thanh Vũ đang đứng ở gần cửa ra. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, khiến cho cậu mất thăng bằng ngã về phía trước, đập lên người anh. Trình Duy đỡ lấy cậu, ôm thật chặt vào lòng, đôi mắt hẹp dài xuyên qua cặp kính, lạnh lùng quét về phía người vừa đi qua. Người đàn ông đó bị ánh mắt của anh làm cho kinh sợ, vẻ ra oai ban nãy trong nháy mắt liền tan đi, lo ngại cúi đầu: “Thật sự xin lỗi cậu.”

Sau đó chạy mất hút.

Khoảnh khắc va vào l*иg ngực Trình Duy, Lý Thanh Vũ dường như muốn ngừng thở. Cơn ngứa ngáy dày đặc cùng ham muốn run rẩy trong cơ thể lắng xuống một cách thần kỳ, cậu gần như tham lam lại cẩn thận nhận lấy pheromone còn sót lại trên quần áo đối phương.

Trình Duy một tay ôm vai cậu, tay còn lại tự nhiên mà đỡ lấy eo cậu, qua lớp áo xúc cảm khi bàn tay anh chạm vào da thịt khiến cậu muốn mềm ra trong giây lát, cảm giác đặc biệt rõ ràng ở mỗi tấc da anh chạm vào đều như bị thiêu cháy, một sự nóng bỏng không cách nào nguội đi.

Pheromone quanh quẩn đọng lại trên chóp mũi cậu giống như lưỡi dao sắc nhọn được bọc một lớp đường mật, xuyên qua tâm hồn cậu, xông vào vùng cấm, ngay lập tức làm dịu đi thần kinh căng thẳng của cậu. Một sự thoải mái thư giãn chưa từng có. Cậu thật sự muốn, thực sự muốn vĩnh viễn được ôm như vậy.

Vốn dĩ pheromone chỉ tản ra một lượng ít ỏi, nhưng dần dần ngày càng nhiều hơn, tin tức tố vốn ôn hoà dịu nhẹ ban đầu lại bộc lộ tính chiếm hữu đáng sợ khi nồng độ tăng lên. Nó liều mạng tấn công lý trí của cậu, giống như một con thú hống hách muốn độc chiếm cả linh hồn và thể xác cậu, đồng thời dẫn dụ cùng phóng thích pheromone để mời gọi Lý Thanh Vũ.

Khoảnh khắc sự tỉnh táo gần như suy sụp, cậu có thể ngửi thấy rõ mùi tre xanh sau cơn mưa trong đêm đó.

Đợi đã … tre xanh sau cơn mưa.

Như tiếng sét đánh ngang tai, Lý Thanh Vũ lập tức tỉnh dậy.

Cậu vội vàng lùi bước, tránh xa khỏi Trình Duy, đưa đôi tay run rẩy không thể khống chế ra sau lưng, dùng chút ít lý trí còn sót lại hướng về Trình Duy xin lỗi: “Thật xin lỗi, Trình Duy ca ca.”

Cẩn thận nghe đều có thể nghe ra âm cuối trong giọng nói có chút run run. Đáng tiếc Trình Duy không chú ý tới, anh cũng rất bối rối lúc Lý Thanh Vũ lao vào ngực anh. Thật giống như con thuyền cập bến, đàn chim cuối cùng cũng trở về tổ.

Tâm trí và cơ thể của Trình Duy tràn ngập một cảm giác thỏa mãn không gì sánh được, thậm chí trạng thái căng thẳng mà anh phải chịu đựng nhiều ngày trước cũng được giãn ra ngay tức khắc. Không chỉ vậy, anh còn có chút ấu trĩ trẻ con lòng đầy ghen tị, dùng pheromone của chính mình để bao trùm lấy Lý Thanh Vũ, mặc dù anh ta biết rõ điều này là vô nghĩa đối với beta. Nhưng khi xác nhận đối phương từ trên xuống dưới chỉ có mùi hương của chính mình bọc lại, anh cảm thấy một sự thoả mãn chưa từng có.

Anh còn chưa kịp thăm dò loại cảm giác khác thường này, Lý Thanh Vũ đã cúi đầu chào nói “Em đi trước.” rồi bỏ chạy.

Trình Duy cúi đầu nhìn hồi lâu bàn tay vừa chạm vào eo Lý Thanh Vũ, từng ngón tay khẽ nắm lại. Khi đó trong nháy mắt, anh tựa như ngửi thấy mùi kem bơ trên người Lý Thanh Vũ?

Một lúc sau, anh phát ra tiếng cười nhẹ.

Suy nghĩ quá nhiều.

Có thể anh điên thật rồi.