Chương 5: Không ...

Lý Thanh Vũ có chút bệnh thích sạch sẽ, tuy rằng không tính là nghiêm trọng, nhưng mọi người đều cố gắng tôn trọng thói quen cá nhân của cậu. Từ trước đến nay ngoại trừ Trình Dã, trong ký túc xá hầu như không có ai có thể đến gần Lý Thanh Vũ. Đây coi như là đặc quyền công khai của Trình Dã.

Trình Dã và Lý Thanh Vũ đã quen với việc ôm vai nắm tay này nọ, theo thói quen muốn dựa gần hơn, nhưng kéo áo ngửi ngửi thấy mùi mồ hôi nên không tiền lên phía trước. Hai bên duy trì khoảng cách tương đối hợp lý, cậu ta khịt mũi: “Cậu dùng sữa tắm mà lần trước chúng ta mua cùng nhau à?”

Lý Thanh Vũ “ừ" một tiếng.

Trình Dã cười toe toét, cảm thấy mùi hương này ngọt ngào hơn bất kỳ loại sữa tắm nào cậu từng ngửi, thậm chí còn muốn cúi xuống ngửi thêm.

“Thơm quá, đợi dùng hết loại cũ tôi sẽ chuyển sang dùng loại này.”

Nam sinh vừa mới chơi bóng rổ xong, trên người toát ra mùi mồ hôi, mặc dù Trình Dã không cố ý tiết ra pheromone, nhưng mùi hương theo mồ hôi vẫn tiết ra chút ít. Lý Thanh Vũ vô thức nhíu mày. Trình Dã vẫn cho rằng cậu không thích mùi mồ hôi trên cơ thể mình: “Tôi đi tắm trước, sau đó chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm.”

.

Địa điểm ăn uống được đặt tại một khu trung tâm mua sắm mới mở. Từ Uý Nhiên thấy trên ứng dụng quảng cáo có một quán lẩu đang khai trương với mức giảm giá lớn, có giảm giá 40% cho thẻ sinh viên nên quyết định đến đây. Phục vụ đưa thực đơn, Cố Lâm đưa cho Lý Thanh Vũ, Trình Dã với tay nhận lấy, cầm bút bắt đầu chọn món.

Vừa ngoắc bút vừa hỏi: “Đều ăn cay đi.”

Từ Uý Nhiên: “Ăn.”

Cố Lâm cũng gật đầu: “Ăn.”

Trình Dã chọn một nồi lẩu siêu cay.

Từ Uý Nhiên hỏi: “Sao không hỏi cả vợ cậu nữa?”

Trình Dã nhanh chóng trả lời: “Cậu thì biết cái gì, trong nhà chúng ta nam nhân chính là gia chủ, tiểu Vũ theo tôi, tôi ăn cái gì cậu ấy ăn cái đó.”

Từ Uý Nhiên cười nắc nẻ “haha".

Cố Lâm lại nói: “Tiểu Vũ gần đây tâm trạng không tốt.”

Trình Dã dừng một chút, sau đó quay lại gọi một nồi lẩu vịt khác, đổi vị siêu cay thành hơi cay. Suýt nữa thì quên thể trạng Lý Thanh Vũ đang không được tốt nên dạ dày cũng không khỏe, nếu ăn thêm đồ cay rất dễ gây khó chịu cho dạ dày.

.

Lầu được mang ra, cả bọn gọi thêm mấy chai bia. Từ Uý Nhiên nhấc điện thoại lên: “Chờ chút, không ai được nhúc nhích! Để tôi chụp trước đã.”

Cố Lâm thúc giục: “Mau mau, chụp nhanh lên, tôi không nhịn được nữa.”

“Gấp gáp cái gì, nồi lẩu không có chạy mất đâu mà lo. Tiểu Vũ cậu giơ tay ra một chút đi.”

“Trình Dã cậu đang khoe cái gì chứ, ai mà thèm xem cái bàn tay to thô kệch của cậu chứ. Thứ người ta muốn thấy là bàn tay trắng trẻo thon gọn sạch sẽ đẹp đẽ của tiểu Vũ kia kìa.”

Sau một hồi, cuối cùng Từ Uý Nhiên cũng chịu ngồi xuống: “Cái này đẹp, cái này đẹp, tôi đã thêm bộ lọc màu rồi, đơn giản mà đẹp, nhìn xem tôi không tham ăn như mấy người đâu.”

Cậu ta nói rồi đăng lên wechat.

Cố Lâm mở điện thoại ra liếc một chút, ‘f***’: “Tiểu Vũ, cậu dùng tay lừa người.”

Từ Uý Nhiên thầm mắng: “Tôi quên không chặn câu.”

Nghe giọng điệu này có vẻ đây không phải phi vụ lừa đảo đầu tiên được thực hiện. Cố Lâm đưa điện thoại của mình cho Lý Thanh Vũ và Trình Dã xem, Trình Dã cũng nhìn thấy bài đăng trong vòng tròn bạn bè này.

Bình luận phía dưới.

[Đây là bàn tay của mỹ nữ nào đây, đẹp quá vậy! Từ ca thật may mắn.]

[Tay này ta có thể liếʍ cả một học kỳ, mùi thơm quá <3]

[Sao không lộ mặt vậy, ta muốn nhìn thấy mỹ nhân!]

[Từ ca đây là muốn khoe nồi lẩu hay là khoe vị ngồi bên :))]

Những bình luận cứ nối tiếp nhau hiện lên, sự hả hê hiện rõ trên khuôn mặt Từ Uý Nhiên. Cậu ta trả lời từng bình luận một.

[Chờ lúc nào ngươi đẹp trai như ca đây, mới có thể gặp được người ưu tú như vậy.]

Lý Thanh Vũ: …

Trình Dã cau mày, hung dữ nói: “Tôi sẽ báo cáo bài này.”

Từ Uý Nhiên: “Oh no Trình ca, anh cũng quản người quá rồi, người vợ nhỏ cũng cần có không gian riêng tư chứ.”

Trình Dã vừa cười vừa mắng: “Không gian cái quần què.”

Cố Lâm lướt lướt liền thấy bài đăng của Thi Nghiên Bình, thở dài: “Cái đồ cẩu tặc Thi Nghiên Bình! Rủ cậu ta mà không thèm đi, nói cái gì mà phải vẽ phác thảo tranh giúp em gái.”

Từ Uý Nhiên tiếp lời: “Chó liếʍ chó liếʍ, liếʍ đến khi không còn liêm sỉ luôn.”

Từ Uý Nhiên: “Đúng rồi, Trình Dã, không phải trong bữa tiệc lần trước cũng có em gái tới xin WeChat của cậu hả? Thế nào rồi?”

Trình Dã: “Thế nào cái gì chứ? Không phải như vậy.”

“Thôi thôi thôi, nhìn cậu đắc ý như vậy. Vừa rồi đây còn tuyên bố chủ quyền, mà hết lần này đến lần khác bị người ta tán tỉnh, cậu không sợ tiểu Vũ của chúng ta đau lòng sao.”

Trình Dã liếc nhìn Lý Thanh Vũ ngồi bên cạnh, vươn tay quàng qua vai, ôm cậu vào lòng: “Cậu thì biết cái gì, những người kia chẳng qua chỉ là khách qua đường, trong lòng tôi mãi mãi chỉ có một mình tiểu Vũ.”

Từ Uý Nhiên giả vờ ghen tị: “Chậc chậc, cậu đúng là bên ngoài thải kỳ* tung bay phấp phới, trong nhà hồng kỳ** không rơi.”

* Thải kỳ: Nghĩa đen là dải cờ nhiều màu, ẩn dụ chỉ tình nhân.

** Hồng kỳ: Nghĩa đen là cờ đỏ, ẩn dụ ám chỉ vợ(chồng).

Lý Thanh Vũ biết rằng Trình Dã vốn rất nổi tiếng, họ là bạn cùng lớp từ khi học cấp hai. Mối quan hệ khi đó giữa hai người họ không quá thân thiết, nhưng Lý Thanh Vũ biết lúc đó có rất nhiều người nhét thư tình vào trong ngăn bàn của Trình Dã.

Đến khi lên cấp ba, nhiều người còn tìm cậu, hi vọng cậu có thể giúp họ đưa những bức thư này tới cho Trình Dã. Khi đó, Trình Dã nói rằng cậu ta muốn tập trung cho việc học nên đã từ chối tất cả. Lý Thanh Vũ cảm thấy có chút may mắn. Nhưng khi lên đại học, thì không còn lý do như vậy nữa.

Số đào hoa của Trình Dã chưa bao giờ dừng lại kể từ khi cậu ta bước vào năm nhất, bất kể là tiền bối khóa trên hay hậu bối khoá dưới đều tìm cậu ta giúp đỡ, với tính cách cởi mở, không từ chối bất cứ sự nhờ vả nào nên được rất nhiều người yêu thích và theo đuổi.

Đối với P.401, trêu chọc Trình Dã đã trở thành chuyện thường như cơm bữa, rõ ràng cũng đã miễn dịch rồi, cũng đã trở thành thói quen luôn. Nhưng cho dù có nghe bao nhiêu lần nữa, Lý Thanh Vũ cũng không khỏi cảm thấy đau lòng. Cậu biết rõ hơn ai hết rằng cậu và Trình Dã không thể nào có khả năng, bởi Trình Dã vô cùng chán ghét omega nam, cậu ta tuyệt đối sẽ không muốn có một người bạn như vậy.

Có một người bạn quen biết Trình Dã từ hồi tiểu học đã tỏ tình với cậu ta, Nhưng Trình Dã không hề do dự mà xóa và chặn luôn cậu bạn đó ra khỏi danh sách bạn bè. Nhưng mỗi lần Trình Dã nói chỉ có một mình cậu, trong lòng cậu không khỏi cảm thấy ngọt ngào và tràn đầy hy vọng.

Dù biết chỉ là một trò đùa.

Nhưng vì được nói ra từ người cậu thích, nên cậu sẽ tự ảo tưởng và tự hạnh phúc với trò đùa này. Có vẻ có ý nghĩa.

Cậu mím môi, đẩy Trình Dã ra, đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Bàn tay của Trình Dã vốn đang ôm cậu trở nên trống rỗng, trong lòng Trình Dã có cảm giác khó chịu không thể giải thích được.

.

Nhà vệ sinh trong tiệm lẩu đang sửa chữa, nhưng các tầng trong khu thương mại đều có nhà vệ sinh khác. Sau khi được người phục vụ dẫn đường, Lý Thanh Vũ đi tới đó.

Đang rửa tay thì điện thoại rung lên.

[Kính gửi khách hàng: xxxxxx đã hoàn tất giao dịch chuyển khoản vào số tài khoản xxx lúc 13:29 ngày 21 tháng 09, số tiền GD 3.000 NDT, số dư 29.001,3]

Chẳng bao lâu lại nhận được tin nhắn thoại từ dì của cậu.

[—--- Tiểu Vũ à, dì vừa chuyển cho con ba ngàn tệ, con nên ra ngoài nhiều hơn, ăn chút đồ ăn ngon với các bạn, chăm sóc bản thân cho thật tốt, nhớ chưa?]

Trước đây không biết tình hình trong nhà thì không sao, nhưng bây giờ đã biết rồi —

Lý Thanh Vũ vô thức nắm chặt điện thoại, cảm giác càng khó chịu hơn.

.

Trung tâm mua sắm được trang trí đèn sáng rực rỡ, tầng một của trung tâm đang diễn ra cuộc triển lãm ánh sáng được tổ chức trong một tuần này, thu hút rất nhiều khách hàng và cả những người nổi tiếng trên mạng tới tham gia. Chính vì điều này mà lúc này trong trung tâm thương mại có rất nhiều mỹ nam mỹ nữ, đang dùng máy ảnh chụp cho nhau.

Nhưng nổi bật trong đám người đó là một thân ảnh đầy khí chất, người đàn ông với bờ vai thái bình dương cùng đôi chân dài, chiều cao xấp xỉ siêu mẫu, ngũ quan đặc biệt nổi bật, thu hút rất nhiều sự chú ý từ những người xung quanh. Chính vì khí chất mạnh mẽ của anh ta mà khi đi ngang qua đám đông, mọi người quanh đó đều vô thức tránh đường.

Hôm nay Trình Duy tới kiểm tra lễ khai trương trung tâm mua sắm mới, người phụ trách đi theo họ và giới thiệu về hoạt động hiện tại của trung tâm mua sắm. Trình Duy giữ vẻ mặt nghiêm túc, khiến người quản lý cảm thấy cần phải nói chuyện cẩn thận từng li từng tí, không dám nói thừa một câu không nên nói.

Hiện tại toàn bộ công ty từ trên xuống dưới tất cả mọi người đều biết đối tác cộng sinh của Trình Duy bỏ trốn, đến giờ vẫn không rõ tung tích. Mỗi trường hợp cộng sinh đều có một số triệu chứng về thể chất, một số có vấn đề về giấc ngủ, một số có vấn đề về tâm lý, mà Trình Duy là suy nhược thần kinh gián đoạn. Nhưng trước đây, loại bệnh này không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của anh, nhưng kể từ khi anh gặp pheromone có độ xứng đôi rất cao. Các triệu chứng của Trình Duy càng trở nên nghiêm trọng, kèm theo các vấn đề như thường xuyên nổi cáu, khó chịu và rối loạn giấc ngủ.

Những người làm việc dưới quyền Trình Duy đều biết rõ tính cách của anh ta, chủ tịch bề ngoài luôn có vẻ hoà nhã và thân thiện, nhưng thực tế anh ta có một phong cách làm việc hoàn toàn khác. Trước đây dù tốt hay xấu anh ta còn cho một chút sắc mặt, còn hiện giờ do tác động tiêu cực của cộng sinh, cảm xúc luôn trong trạng thái sắp nổ tung, nhiều lãnh đạo công ty trực tiếp bị mắng mỏ, nước mắt hai hàng. Vì thế mọi người càng cẩn thận e dè hơn.

Đã gần một giờ chiều, mọi người đều đã đói bụng nhưng không ai dám lên tiếng, chỉ đành cắn răng đi cùng Trình tổng tiếp tục kiểm tra.

Sở Quảng rất tinh ý, vòng tay qua vai Trình Duy: “Đã muộn rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

Tất cả nhân viên bao gồm cả quản lý đều nhìn anh bằng một ánh mắt vô cùng cảm kích. Trình Duy cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đã muộn như vậy, gần đây giác quan của anh ta có chút chậm chạp, đến nỗi cũng không cảm thấy đói. Trước đây đều đặn ngày ba bữa, dù có trễ bữa một chút nhất định sẽ nhớ ra lập tức đi bổ sung ngay.

Anh quay đầu lại phân phó: “Hôm nay chúng ta dùng bữa ở đây đi.”

Tổng giám đốc lên tiếng, mọi người đều có cảm giác như được ân xá.

.

Sở Quang chọn nhà hàng đồ tây ở tầng ba.

“Vì đi cùng cậu nên tôi mới chọn nhà hàng này, nếu không tôi đã đi sang quán lẩu đối diện rồi.”

Trình Duy là một người đặc biệt kỹ tính, từ khi Sở Quảng quen biết người này, liền phát hiện ra vị thần này là một kẻ ngốc.

Làm sao mà có khả năng Trình Duy sẽ chọn lẩu nướng chứ, đó là điều viển vông. Khi còn là sinh viên, có một từ rất phổ biến dành riêng cho Trình Duy đó là “Bking*”.

*Viết tắt của cụm từ 逼king. Trong đó 逼 (bī) có nghĩa là làm màu, king là vua. Cả cụm chỉ người vô cùng hay làm màu. Chỉ người vô cùng B, tức rất ngầu, mang giọng điệu trêu đùa.

Cre: Nhà của Yap

Trình Duy tuỳ ý gọi hai món, Sở Quảng ngây người: “Cậu chỉ ăn có vậy thôi hả?”

Trình Duy nhấp một ngụm cà phê cho tỉnh táo, động tác cầm cốc vô cùng tao nhã. Từ tự phụ được viết trên khắp người anh ta.

Bàn phía sau có cô gái đang lén lút chụp ảnh. Một omega nam xinh đẹp mạnh dạn tiến tới xin ID WeChat của Trình Duy, nhưng pheromone hương đào mà đối phương cố ý toả ra khiến Trình Duy cau mày. Sở Quảng lại bị mùi này hấp dẫn, chủ động quét qua QR của omega kia: “Không sao, tôi kết bạn với cậu.”

Omega kia không vui khi nhìn thấy Trình Duy cau mày, thế nhưng người bên cạnh là Sở Quảng dù ngoại hình không so sánh được với Trình Duy, nhưng cũng là alpha có một trong một vạn nên omega cũng hài lòng rời đi.

Sau khi omega kia rời đi, Trình Duy mới nói: “Cậu bắt đầu có hứng thú với đàn ông từ bao giờ vậy?”

Sở Quảng: “Thật xin lỗi, ở trước người đẹp, xu hướng tính dục của tôi linh hoạt, bất kể giới tính.”

Sở Quảng bỗng nhiên nhớ lại điều gì đó: “Nhân tiện thì, hôm ở bữa tiệc sinh nhật cậu có một chàng trai, đứa trẻ đó cũng rất đẹp, mặc áo phông trắng với quần jeans, đặc biệt ưa nhìn đấy. Đáng tiếc lúc đó có nhiều mỹ nhân quá, lúc đầu không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại thấy tiếc ghê.”

Âm giọng của Trình Duy trầm xuống: “Không được.”

Sở Quảng vốn cũng là tuỳ ý nhắc đến, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Trình Duy như vậy, trái lại có chút hứng thú: “Tại sao không?”

“Em ấy là beta.”

Trình Duy chậm rãi cầm cốc nước lên bằng tay trái, hình ảnh phản chiếu từ cốc nước không thấy rõ vẻ mặt của anh.

“Hơn nữa em ấy đã có người mình thích.”