Chương 22: Ngủ

Trình Duy không trả lời tin nhắn, Lý Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, rồi nhanh chóng cất điện thoại.

Về đến ký túc xá, Từ Uý Nhiên và những người khác đang bận rộn chia vịt muối và mấy món khác mà Lý Thanh Vũ mang về tối qua.

Trình Dã khoanh tay ngồi trên ghế, vẻ mặt cực kỳ là không vui, nhìn thấy Lý Thanh Vũ đi học trở về cậu ta liền mở miệng chất vấn: “Sao tối qua lại về muộn như vậy?”

Rõ ràng ban ngày Lý Thanh Vũ đã hứa sẽ về sớm một chút, vậy nên Trình Dã đã ngồi chờ cả buổi tối, thậm chí có người bên hội sinh viên rủ cậu ta đi ăn khuya, cậu ta cũng không đi. Trình Dã đã ngồi đợi gần suốt đêm, mãi cho tới hai giờ sáng, Lý Thanh Vũ mới từ bên ngoài trở về.

Trình Dã rất muốn nói chuyện với cậu, nhưng vừa về đến phòng ký túc, đối phương lại quay đầu đi ra ngoài rửa mặt, khi quay lại liền nhanh chóng bò lên giường. Trình Dã gần như nén cơn tức cả đêm vì sợ làm phiền mọi người trong phòng nghỉ ngơi.

Lý Thanh Vũ biết rằng hôm qua Trình Dã đã chờ cậu cả đêm, nhưng vì cậu mới vừa ở bên cạnh Trình Duy trở về, mặc dù trên đường cậu đã xịt chất khử mùi pheromone, nhưng không có gì đảm bảo rằng mùi hương của Trình Duy bám trên người cậu sẽ tan đi nhanh chóng. Cậu không dám mạo hiểm trước mặt Trình Dã như vậy.

Ở chung nhiều năm, Lý Thanh Vũ đã quá quen thuộc với tình huống như thế này, cậu đã chuẩn bị một hộp bánh hoa quế nhỏ từ trước, lúc này lấy ra từ trong túi và lẳng lặng đưa cho Trình Dã.

Trình Dã làm bộ dạng: Đừng có mà hối lộ tôi.

Lý Thanh Vũ đưa tay kéo kéo góc áo của cậu ta, giống như một loài động vật nhỏ cào cào nịnh nọt lấy lòng. Thành thật mà nói, khuôn mặt của cậu không giống như người sẽ làm hành động như vậy, nhưng vì tính cách cậu khá dịu dàng mềm mại, nên tự nhiên lại thành một sự tương phản rõ ràng.

Cậu nhanh chóng cúi đầu nói vào tai Trình Dã: “Cái này là bà Vương tự làm, biết cậu thích nên tôi chỉ mang cho cậu thôi.”

Màu môi của Lý Thanh Vũ khá nhạt, cho nên bình thường nhìn cậu vô cùng lạnh lùng. Nhưng sẽ có lúc sắc môi lại ửng đỏ lên, ví dụ như bây giờ. Hơi nóng theo từng từ phát ra, thổi vào tai Trình Dã, khiến cho trái tim của cậu ta hẫng lại một nhịp.

Trình Dã há miệng “a" lên.

Lý Thanh Vũ cho chút ngơ ngác, chưa kịp phản ứng lại.

Trình Dã liếc cậu một cái, dữ dằn nói: “Sao nào? Tôi là bệnh nhân đấy, chẳng lẽ lại bắt tôi tự làm sao?”

Động tĩnh bên chỗ hai người có chút lớn, làm cho mấy người ưa hóng hớt cùng phòng lập tức nhìn sang.

“Không biết vì sao tự nhiên trong không khí lại có mùi vị chua chát của tình yêu.”

“Ôi Trình Dã à, cậu bị thương ở chân chứ có phải ở tay đâu, còn muốn bắt nạt tiểu Vũ của chúng ta đút cho cậu ăn nữa.”

“Tiểu Vũ à, cậu cũng thật là, có thứ gì tốt là chỉ giữ lại cho mỗi Trình Dã thôi.”

Lý Thanh Vũ bối rối trước lời nói của bọn họ, cậu lúng túng nói: “Các cậu cũng muốn ăn sao?”

Trình Dã nhanh chóng cắn một miếng bánh lớn từ trên tay Lý Thanh Vũ cho hả giận, rồi ngang ngược giật lấy chiếc hộp bánh nhỏ kia và ôm chặt vào trong lòng.

Thật là đứa trẻ ấu trĩ.

Cố Lâm “f***” một tiếng: “Cái đồ keo kiệt.”

Trình Dã ăn nhanh nên hơi bị nghẹn, dùng ánh mắt ra hiệu nhìn Lý Thanh Vũ một cái, lúc này cậu lập tức hiểu ý ngay, nhanh chóng lấy cho Trình Dã một cốc nước. Uống một ngụm nước xuôi cái nghẹn, tâm tình cậu ta cũng thuận đi không ít.

Lý Thanh Vũ biết rằng như vậy là đã dỗ dành thành công rồi.

Gần đến giờ ăn tối, thiện thoại Lý Thanh Vũ bất ngờ rung lên.

Trình Duy đã gửi một địa điểm.

Là một khu dân cư cao cấp, rất gần với trường học của cậu.

Trong khoảng thời gian ngắn Lý Thanh Vũ có chút nghi hoặc, không biết tại sao lại chọn địa điểm gặp mặt ở đây. Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, chẳng phải sẽ rất kỳ lạ nếu như hai người nắm tay ở bên ngoài sao. Vừa nghĩ như vậy, cậu lại thấy địa điểm mà Trình Duy lựa chọn quả thực thích hợp hơn một chút.

[Future: Hẹn gặp em lúc tám giờ tối.]

Lý Thanh Vũ trả lời.

[Vũ: Dạ.]

Cậu bò xuống giường, bắt đầu thu dọn đồ đạc, trong ngăn bí mật ở balo luôn có miếng dán ức chế và xịt ngăn pheromone, nhưng Lý Thanh Vũ vẫn có chút bất an khi nghĩ đến chuyện đêm đó. Sau đó cậu còn phải ra hiệu thuốc để mua thêm.

Ngay lúc cậu đang đi giày, Trình Dã gõ gõ bàn phím điện thoại mấy cái, rồi tự nhiên nói với Lý Thanh Vũ: “Tối nay lão Trương muốn mời tôi ăn cơm tối để chúc mừng tôi xuất viện, cậu đi cùng với tôi đi.”

Lý Thanh Vũ dừng động tác, nhất thời bất động không trả lời.

Trình Dã quay sang, thấy cậu như chuẩn bị đi đâu đó: “Cậu định đi đâu thế?”

Lý Thanh Vũ: “Buổi tối còn có lớp học vẽ.”

*Tác giả không nói rõ công việc làm thêm của Lý Thanh Vũ là gì, nhưng có vẻ giống như làm trợ giảng cho phòng vẽ tranh, hoặc là công việc vẽ tranh.

Từ khi lên đại học, Lý Thanh Vũ đã bắt đầu công việc làm thêm bán thời gian để kiếm thêm thu nhập cho chi phí sinh hoạt. Trình Dã rất không hài lòng với điều này, cậu ta cảm thấy như việc đi làm thêm này khiến họ không có thời gian để chơi cùng nhau, có lần cậu ta đã đưa ra đề nghị sẽ trả cho Lý Thanh Vũ một khoản tiền bằng với lương đi làm thêm để cậu không cần phải đi làm nữa. Tất nhiên là Lý Thanh Vũ không thể đồng ý chuyện này, dù cậu và Trình Dã có quan hệ tốt như thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không thể tiêu tiền của Trình Dã như vậy được.

Vì chuyện này mà trước đây hai người luôn tranh luận gay gắt với nhau, nhưng sau này Trình Dã cũng không ép buộc Lý Thanh Vũ làm theo ý mình nữa.

Trình Dã đặt điện thoại xuống: “Ngày hôm qua cậu về nhà thì cũng thôi không nói nữa, mà hôm nay cũng không thể ăn cơm cùng tôi sao?”

Lý Thanh Vũ hạ mi mắt xuống, không nói gì.

Trong lòng Lý Thanh Vũ có chút do dự không biết có nên nhắn cho Trình Duy thay đổi thời gian hẹn được không.

Trình Dã nhìn thấy dáng vẻ do dự của cậu, khó chịu nói: “Quên đi, tôi sẽ bảo người khác đi cùng.”

Lý Thanh Vũ thoáng có chút sốt sắng: “Cậu bảo ai đi cùng?”

Từ Uý Nhiên nói: “Còn có thể là ai nữa đây, Lý Giang Giang.”

“Tôi nói đúng chứ, Trình Dã.”

Trình Dã không phủ nhận.

Sắc mặt Lý Thanh Vũ có chút tái nhợt, cậu thấp giọng “oh” một tiếng.

Sau đó cậu cúi đầu rời đi.

Trình Dã vô cùng tức giận, nếu như không phải chân cậu vẫn còn đang bị thương, chắc chắn cậu sẽ đá vào thứ gì đó cho hả dạ.

.

Đi theo định vị mà Trình Duy cho cậu sẽ mất khoảng hai mươi phú đi bộ đến hồ nước, rồi ngồi xe buýt khoảng 15 phút nữa là tới. Bây giờ vẫn còn nhiều thời gian, Lý Thanh Vũ dự định sẽ tới phòng vẽ tranh trước, cậu không định đi làm thêm mà là tới xin nghỉ việc.

Chiếc huy chương vàng lần này thực sự rất có ý nghĩa với cậu, nên cậu cần phải dành nhiều thời gian hơn cho việc tập vẽ và nâng cao kỹ thuật của mình, nếu còn đi làm thêm thế này thì quả thực cậu không gánh nổi.

Khi nói xin nghỉ việc, trong lòng Lý Thanh Vũ cũng không nỡ, vì cậu đã làm ở phòng tranh được hai năm, ông chủ và nhân viên đều rất tốt với cậu. Trước khi rời đi ông chủ còn thưởng cho cậu một ngàn tệ.

Từ phòng tranh đi ra, Lý Thanh Vũ không ngờ lại gặp Chu Văn ở đây. Có lẽ do vẻ ngoài của cậu luôn khiến mọi người cảm thấy hơi xa cách. Vì vậy, rất ít người sẽ chạy tới chào hỏi cậu, và cậu cũng hiếm khi chủ động trò chuyện với họ.

Cách đây không lâu, cậu và Chu Văn có liên lạc với nhau vì chuyện của Tiết Đông Ninh. Tuần trước Chu Văn cũng giúp họ mượn không gian cho lớp học nghệ thuật.

“Lý Thanh Vũ.”

Nhìn thấy Chu Văn đang cầm trà sữa đào trên tay, cậu cũng hỏi lại: “Đang chờ ai sao?”

Chu Văn nâng mắt kính, không nói gì.

Lý Thanh Vũ đoán rằng cậu ta không muốn trả lời, nên cũng không hỏi gì thêm, chào một tiếng rồi đi ngay.

Cùng lúc đó.

“Trình Dã, cậu đang nhìn cái gì thế?”

Trong taxi, Trình Dã nhìn ra ngoài cửa sổ trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng nói chuyện với Chu Văn. Nếu không phải có tài xế và Trương Đông ngăn lại, có khi cậu đã nhoài cả người qua cửa sổ xe.

Trương Đông thật vất vả mới kéo được cậu ta lại: “Sao đột nhiên lại nổi điên lên như vậy chứ?”

Trình Dã khoanh tay ngồi im, ánh mắt đè nén cơn tức giận đang trực bùng lên.

.

Green Lake Heights là khu biệt thự đắt giá bậc nhất được xây gần trường đại học A. An ninh ở đây rất nghiêm ngặt, là khu riêng biệt, nếu không phải cư dân sinh sống bên trong thì đều bị giữ lại để kiểm tra đăng ký.

Khi Lý Thanh Vũ đang chuẩn bị làm thủ tục đăng ký, bảo an liền ngăn cậu lại, và điều xe đưa cậu tới cửa. Trước khi rời đi, bảo an nhiệt tình nói: “Trình tiên sinh đã dặn dò.”

Chuông cửa không có phải hồi, Lý Thanh Vũ lại bấm một lần nữa.

[Vũ: Em tới rồi.]

Đối phương nhanh chóng trả lời tin nhắn của cậu.

[Future: Tôi còn hai mươi phút nữa là xong, tôi sẽ gửi mật khẩu, em vào trước đi.]

Sau đó là một chuỗi mật khẩu của cửa khóa điện tử.

Trình Duy đối với cậu cũng rất yên tâm.

Lý Thanh Vũ mở cửa theo dãy số được gửi đến.

Tuy rằng cậu từ bên ngoài đều cảm thấy nơi này thật xa hoa đắt đỏ, nhưng khi bước vào biệt thự, Lý Thanh Vũ lại có chút kinh ngạc. Phong cách của Trình Duy không phô trương màu mè, ngay cả không gian cũng có phần lạnh lẽo, chỉ hai màu đen trắng đơn giản. Thậm chí nội thất cũng được trang trí sang trọng tinh giản, nhưng rõ ràng có thể thấy là dùng tiền đắp lên.

Lý Thanh Vũ đặt balo xuống, ngồi đợi ở phòng khách.

Sau đó cậu lại đi loanh quanh một vòng, bên trong biệt thự cảm giác rất mới, hầu như không có chút dấu vết nào của người sống ở đây, như thể đây là lần đầu tiên có người tới.

Khoảng chừng mười phút sau, Trình Duy đã tới: “Xin lỗi, trên đường kẹt xe.”

Lý Thanh Vũ lắc đầu: Không sao ạ.”

Trình Duy đi rửa tay, Lý Thanh Vũ ngồi trên sofa có chút lo lắng. Một lúc sau người đàn ông với thân hình cao lớn kia đi tới, cậu nhận ra anh đã thay một bộ đồ mặc ở nhà. Cậu đã quen nhìn thấy Trình Duy mặc âu phục, thắt cà vạt, đi giày da, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi cậu chưa từng nhìn thấy anh trông nhàn nhã và lười biếng như vậy. Khí chất của một người chủ tịch đứng đầu phai nhạt đi đôi chút, dưới bộ đồ mặc nhà đơn giản cùng đôi dép bông khiến cả người anh trông thật sinh động.

Trình Duy ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn thấy Lý Thanh Vũ ngơ ngác nhìn mình, trong mắt anh mang theo ý cười: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”

Lý Thanh Vũ bị bắt gặp nhìn chằm chằm vào anh như vậy, cậu thấy có chút xấu hổ: “Là lâu không gặp, em chưa nhìn thấy anh như vậy bao giờ.”

Trình Duy nói một giọng đầy ẩn ý: “Không sao, sau này còn nhiều cơ hội.”

Hai người nắm tay nhau trên sofa, chỉ nắm một cách hời hợt, chứ không chặt lắm. Ngón tay của Trình Duy không thon gọn, trắng trẻo như tay của Lý Thanh Vũ, thậm chí trên đầu ngón tay còn có một lớp chai mỏng. Nhưng nhìn tổng thể thì bàn tay anh cũng khá đẹp, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, các đốt ngón tay rõ ràng, đầy sức lực.

Lý Thanh Vũ nhìn đôi bàn tay kia, không hiểu sao có hơi mất tập trung. Bỗng nhiên cậu hy vọng bàn tay kia hãy thô bạo hơn, nắm tay cậu chặt hơn một chút, càng chặt càng tốt, tốt nhất là những ngón tay ấy đan chặt vào nhau để cậu không có cơ hội mà thở.

Ý thức được suy nghĩ nguy hiểm của mình, Lý Thanh Vũ vội vàng tỉnh táo lại. Bởi vì quá lúng túng nên cậu ngồi chơi điện thoại, Trình Duy ngồi một bên lặng lẽ đọc sách, lúc này giữa hai người không có bất kỳ cuộc đối thoại nào. Nhưng giờ cậu mới nhận ra việc cậu và anh nắm tay nhau ngồi trên ghế sofa như thế này còn khó xử và kỳ cục hơn cậu tưởng.

Dường như nhận ra điều gì đó, Trình Duy rời mắt khỏi sách: “Sao vậy? Em buồn ngủ à?”

Lý Thanh Vũ vô cùng xấu hổ, bị Trình Duy hỏi một câu đột ngột như vậy, nhất thời cậu không phải ứng kịp: “Một chút ạ.”

Trình Duy gấp quyển sách trên đầu gối lại, đặt sang một bên: “Nếu buồn ngủ thì lên phòng ngủ một giấc đi.”

Năm phút sau.

Lý Thanh Vũ vẫn là bối rối khi nắm tay Trình Duy nằm trên giường trong phòng ngủ của anh.

Với cả tại sao đột nhiên lại ngủ với Trình Duy?

.

Hỏi: Nằm chung giường với anh trai của crush là cảm giác gì?

Lý Thanh Vũ: Cảm ơn, không có cảm giác gì, đối phương là một người rất tốt, ngủ rất ngon.

Đồng hồ trên tường chỉ mười giờ hai mươi phút. Trước đó báo thức trên điện thoại đã kêu lên. Lý Thanh Vũ thực sự không muốn dậy một chút nào. Giấc ngủ này thoải mái đến nỗi cậu ngủ vắt lưỡi, chẳng buồn vẫy tai. Trong giấc ngủ, cậu cảm nhận được mùi thơm dễ chịu, ấm áp và còn có một con gấu lớn đang ôm lấy cậu.

Gấu lớn?

Lý Thanh Vũ cố gắng mở mắt, trong lúc mơ hồ cậu thoáng nhìn thấy chiếc cằm nhọn, vươn người hướng lên một chút là khuôn mặt với đường nét cực kỳ quen thuộc.

Cậu theo bản năng gọi: “Trình Dã.”

Bàn tay đặt lên vai cậu cứng đơ trong giây lát.

Cậu không biết rằng người đàn ông đang ôm cậu trong tay kia đã rũ mi xuống, ánh mắt thâm trầm tính toán, như thể có một cơn bão sắp được hình thành.

Chuông báo thức trên điện thoại cậu tự động tắt đi, Lý Thanh Vũ lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại lần nữa đã là mười một giờ.

Trình Duy vẫn mặc bộ đồ ở nhà như cũ và đang xử lý công việc bên bàn cạnh cửa sổ. Lý Thanh Vũ vẫn còn ngái ngủ, cậu chớp chớp mắt vài cái, mơ hồ nhớ ra mình cùng Trình Duy gặp nhau ở biệt thự. Và bằng một cách nào đó họ đã ngủ cùng nhau.

Mặc dù không biết vì sao mỗi lần ở bên cạnh Trình Duy cậu đều ngủ thϊếp đi, thậm chí lần này còn nằm hẳn trên giường mà ngủ cạnh nhau! Thế nhưng cậu phải thừa nhận rằng ngủ bên cạnh Trình Duy vô cùng thoải mái, dễ chịu đến mức cậu muốn nằm xuống ngủ tiếp.

Trình Duy bỏ máy tính xuống, đi tới rót cho cậu cốc nước. Lý Thanh Vũ nhận lấy cốc nước ấm, rất thích thú mà ngẩng đầu lên vui vẻ cười với anh.

Khi cậu nhìn vào điện thoại của mình: “A a a, mười một giờ rồi!”

Thôi xong, trở về cậu thể nào cũng bị Trình Dã mắng cho một trận nữa mất.

Cậu có chút oán tránh nhìn về phía Trình Duy: “Anh, sao anh không đánh thức em dậy?”

Vì cậu vừa mới ngủ dậy nên giọng thêm phần mềm mại, đôi môi vừa uống qua nước ấm có chút bóng bóng ửng hồng, nhìn thế nào cũng giống như đang làm nũng.

Một omega xinh đẹp đang ngồi trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ của một alpha, bởi vì mới ngủ dậy nên cổ áo xô lệch để lộ một bên xương quai xanh với làn da nõn nà trắng như tuyết. Hơn nữa, trên người omega này còn được bao phủ bởi mùi hương của anh ta. Không có bất cứ một alpha nào trên thế giới này có thể cưỡng lại được sự cám dỗ như vậy.

Phải nói là anh thật sự quá mức không đề phòng rồi.

Hay nói đúng hơn là anh quá tự tin vào khả năng kiểm soát của mình.

Trình Duy đè xuống du͙© vọиɠ cuồn cuộn trong đáy mắt, ý chí áp chế kinh người bản năng của cơ thể. Anh đi tới bên cạnh Lý Thanh Vũ, hơi dơ tay lên, Lý Thanh Vũ lại cho rằng anh muốn sờ đầu cậu. Tuy rằng không biết vì sao Trình Duy luôn thích xoa đầu cậu, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nghiêng đầu vào tay anh.

Nhưng giây tiếp theo Trình Duy không hề đặt tay lên đầu cậu. Thay vào đó, anh nhẹ nhàng quét qua tuyến thể của cậu. Như là nhịp đập của mạch, nhưng mãnh liệt hơn.

Đầu tiên Lý Thanh Vũ cảm thấy có chút bối rối, trong giây lát ngay sau đó cậu đỏ cả mặt vì có người chạm vào tuyến thể của mình: “Sao, sao vậy Trình Duy ca ca?”

Trình Duy có chút lưu luyến thu tay về, tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Dạy em cách kiểm soát pheromone.”

.

Cuối cùng Trình Duy đưa Lý Thanh Vũ về trường. Lý Thanh Vũ vừa xuống xe đã nhìn thấy Trình Dã cùng Lý Giang Giang đang đi tới. Cậu vô thức nấp sau thân cây lớn nơi chiếc xe đang đậu ở đó. May mắn là lúc này trời đã tối, khu vực này đèn đường mờ mịt, cành cây rậm rạp nên Trình Dã không nhìn thấy cậu.

Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của Trình Dã không hề tốt. Lúc cậu ta ăn tối với Trương Đông thì “vô tình chạm mặt" Lý Giang Giang, sau đó cô gái này nhất quyết cùng về trường học với cậu ta. Không ngờ trước cổng trường lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.

“Anh?” Trình Dã chống gậy đi tới, Lý Giang Giang ở một bên muốn giơ tay ra đỡ cậu ta, nhưng bị Trình Dã né tránh. Đôi mắt của Lý Giang Giang bất ngờ sáng lên khi nhìn thấy khuôn mặt của Trình Duy, thật giống với Trình Dã nhưng là phiên bản trưởng thành hơn. Để tạo ấn tượng tốt với đối phương, cô ta đứng trước mặt Trình Duy với tư thế chuẩn mực, dáng vẻ đoan trang lễ phép: “Xin chào anh.”

Ánh mắt thăm dò của Trình Duy quét qua hai người. Mặt không đổi anh liếc nhẹ qua phía thân cây nơi có người nào đó đang trốn. Đằng sau gọng kính vàng, một tia sáng xảo quyệt lóe lên. Anh nở một nụ cười ôn hoà: “Tiểu Dã, bạn gái mới sao?”

Anh cố ý nhấn mạnh từ “mới", như muốn nhắc nhở với ai đó ở hiện trường rằng Trình Dã lại có nhiều hơn một người bạn gái.

Vẻ mặt Lý Giang Giang có chút lúng túng, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái, kèm theo đó là một nụ cười ngọt ngào vô hại. Trình Dã không nghĩ nhiều về chuyện này, cậu ta cũng hiếm khi tranh luận với anh trai mình.

“Sao đột nhiên lại tới đây lúc muộn như thế này? Lần sau anh trai mà muốn đến thăm đệ đệ bị thương có thể tới sớm hơn một chút không?”

Nhận ra người nấp sau thân cây kia hình như đã rời đi, Trình Duy thu lại điệu bộ tươi cười vừa rồi, cũng lười biếng đáp: “Thời gian không còn sớm nữa, lần tới lại qua thăm cậu.”

Đầu óc Trình Dã quả thực vẫn mơ hồ khó hiểu.

—--

Tác giả có lời muốn nói:

Đệ đệ: Cuối cùng ta cũng chỉ là một công cụ hình người, ha ha.