Chương 23: Mất Kiểm Soát

Danh sách thí sinh đoạt giải sẽ tiến vào vòng chung kết đã được gửi xuống đến các trường đại học và cao đẳng, thể lệ năm nay có một vài thay đổi so với những năm trước. Trước đây có đề xuất thống nhất cách ra đề, nhưng lần này sẽ do các trường tự bốc thăm chọn chủ đề, thí sinh mỗi trường sẽ tự rút thăm để xác định đề tài của riêng mình. Nhờ vào việc chủ đề lần này không chỉ có một, nên có thể phát huy nhiều khía cạnh khác nhau, chẳng hạn như một trường có nhiều thí sinh tham gia thì có thể trao đổi chủ đề miễn là không trùng đề tài và tiến hành thương lượng nội bộ thành công.

Lý Thanh Vũ và Trần Vi đến văn phòng giám đốc khoa để bốc thăm, để đảm bảo sự công bằng, các giáo viên của các khoa khác cũng có mặt ở đó.

Lý Thanh Vũ bốc được “Vũ trụ", chủ đề nghe có vẻ hơi rộng, nhưng cũng có rất nhiều không gian để sáng tạo.

Ở bên kia, sắc mặt Trần Vi rất khó coi vì bốc được “Đạo".

Trần Vi kinh ngạc: “ “Đạo" là cái gì?”

Ngay cả Quan Dương giáo sư nhất thời cũng không giải thích được.

Lúc đi ra khỏi văn phòng, Trần Vi chua chát nói: “Chúc mừng, may mắn thật đấy.”

Bình thường Lý Thanh Vũ và Trần Vi không có tiếp xúc nhiều, cậu có cảm giác thái độ của đối phương không thiện ý với mình cho lắm.

Nhưng cậu vẫn gật đầu: “Cảm ơn, vẫn còn có khả năng.”

Ngay lập tức sắc mặt Trần Vi trở nên khó coi, tưởng rằng Lý Thanh Vũ đang giễu cợt mình nên tức giận bỏ đi.

.

Khi cậu quay về ký túc xá, những người khác đều đi chơi bóng rổ, vậy nên chỉ còn mỗi Trình Dã ở lại phòng. Một tuần sau khi tháo bột, dù đã đi lại được bình thường, nhưng bác sĩ vẫn khuyên cậu ta tạm thời không nên hoạt động quá sức.

Nhận ra Lý Thanh Vũ đã trở về, Trình Dã chỉ liếc nhìn cậu một cái, rồi sau đó cũng chẳng có phản ứng gì. Lý Thanh Vũ đã quen với thái độ này của cậu ta. Trình Dã đã đối xử với cậu như vậy suốt cả tuần nay kể từ lần trước cậu không đồng ý đi ăn cùng với cậu ta.

Khi trở về ký túc xá vào đêm hôm đó, cậu vô cùng chán nản và buồn bã bởi vì Lý Giang Giang. Tuy nhiên, Trình Dã lại khăng khăng đến chất vấn cậu tại sao lại ở cùng Chu Văn, cậu và Chu Văn đã làm cái gì.

Quả thực Lý Thanh Vũ không hiểu ra làm sao.

Như giọt nước tràn ly, những cảm xúc tiêu cực đã tích tụ từ lâu.

Hai người đã có một trận cãi nhau thực sự nghiêm trọng.

Khi đó toàn bộ P.401 đều kinh hãi, Trình Dã thì không nói, nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy Lý Thanh Vũ mất bình tĩnh đến như vậy.

Hơn nữa còn là đối mặt với Trình Dã.

Mặc dù bên ngoài đều nói rằng trông Lý Thanh Vũ vô cùng lạnh lùng, băng lãnh và khó có thể tiếp cận, nhưng chỉ những người ở chung với cậu mới biết rằng Lý Thanh Vũ thực sự rất dễ nói chuyện,và tính khí cũng vô cùng tốt.

Đôi khi trong phòng 401 có người không thể chịu nổi tính khí của Trình Dã, nhưng Lý Thanh Vũ thì có thể.

Không những có thể mà còn không một lời phàn nàn nào.

Bọn họ thường nói đùa rằng hai người họ như cặp vợ chồng già, nhưng thực tế ví như vậy cũng không sai chút nào, chỉ có vợ chồng mới có thể chiều chuộng, dung túng cho đối phương như vậy.

Sau đó họ nhìn thấy Lý Thanh Vũ và Trình Dã cãi nhau.

Ký túc xá 401 im lặng suốt hai ngày.

Lý Thanh Vũ thu dọn cặp sách, vì đã quá muộn, nên cậu cố gắng rời đi càng nhanh càng tốt. Thấy cậu lại chuẩn bị đi, Trình Dã đập mạnh cuốn sách lên bàn, chủ động nói ra câu đầu tiên sau một tuần chiến tranh lạnh giữa hai người: “Lại muốn đi phòng tranh.”

Kỳ thực Lý Thanh Vũ không ngờ rằng Trình Dã lại có thể cúi đầu chủ động nói chuyện trước với cậu, vô số lần trước đây, bất luận là đúng hay sai, đều chỉ có Lý Thanh Vũ là người chủ động cúi đầu dỗ dành cậu ta.

Ngược lại ngàn sai vạn sai, Trình Dã nửa điểm cũng không cảm thấy có lỗi.

Lý Thanh Vũ trầm ngâm chốc lát: “Ừ.”

Trình Dã còn nói: “Thi Nghiên Bình đã có bạn gái, cậu ta muốn đãi chúng ta một bữa vào đêm nay, đừng có quên.”

Cậu ta vừa nói vừa cầm sách lên xem, dường như không thèm quan tâm đến câu trả lời của cậu.

Lý Thanh Vũ quay đầu nhìn Trình Dã và nói: “Được.”

.

Green Lake Heights.

Trình Duy từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Lý Thanh Vũ đang nằm dựa lên thành giường, một bộ dáng vẻ mang đầy tâm sự nặng nề.

Không biết chính xác là bắt đầu từ khi nào, mỗi ngày hai người sẽ gặp nhau, cũng chẳng có hoạt động gì đặc biệt, chỉ là cùng nhau ngủ bù mà thôi.

Mà mỗi lần ngủ bên cạnh Trình Duy, giấc ngủ của cậu đặc biệt tốt, phải nói là hiệu quả vô cùng, ngay cả khi ngồi vẽ bên cạnh anh, cảm hứng sáng tạo cũng cũng tràn ra như sóng thuỷ triều.

Lý Thanh Vũ gật gù thầm chấp nhận loại hình thức như hiện giờ.

Trình Duy nhẹ giọng dò hỏi: “Làm sao vậy?”

Lý Thanh Vũ đã tắm từ trước, lúc này mặc trên người chiếc áo thun thoải mái. Để thuận tiện, Lý Thanh Vũ đã mang theo đồ ngủ qua đây theo lời gợi ý của anh. Mặc dù Trình Duy bảo cậu mang theo bộ đồ ngủ, nhưng cậu vẫn cảm thấy như vậy thì hơi kỳ kỳ. Cuối cùng cậu chỉ mang theo chiếc áo thun thoải mái có thể mặc đi ngủ.

Lý Thanh Vũ nói: Đêm nay bạn cùng phòng muốn khao mọi người một bữa ăn khuya, nên tám giờ em sẽ rời đi.”

Tám giờ, vậy chỉ còn một tiếng nữa.

Vẻ mặt Trình Duy không vui, nhưng vẫn lộ ra nụ cười hiểu ý, nhanh chóng đi tới: “Đi chơi cùng bạn bè là chuyện tốt.”

Mặc dù lúc này thời gian vẫn còn sớm, rèm cửa trong phòng Trình Duy có tác dụng cản ánh sáng rất tốt, khi đóng rèm và tắt điện, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Đã một tuần trôi qua kể từ cuộc hẹn với Trình Duy. Mỗi lần nắm tay anh, Lý Thanh Vũ luôn cảm thấy có chút dao động. Trong thâm tâm cậu dường như có cảm giác bồn chồn không thể nguôi ngoai, chỉ cần được anh chạm vào, sự xao động dường như cào cào lạo xạo trong tim cậu.

Dù cậu nói thầm rằng hy vọng Trình Duy hãy thô bạo hơn một chút, nắm tay cậu chặt hơn một chút. Thế nhưng những suy nghĩ này khó có thể nói rõ bằng lời và đều bị lý trí của cậu ép xuống. Nếu để Trình Duy biết cậu đang nghĩ điều gì, chắc hẳn anh sẽ cho rằng cậu là đồ biếи ŧɦái.

Mọi khi Lý Thanh Vũ ngủ rất nhanh. Vậy mà lần này cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Có vẻ như Trình Duy đã nhận ra được điều gì đó: “Sao vậy? Ngủ không được?”

Lý Thanh Vũ vội vàng nằm im không cựa quậy: “Em làm phiền đến anh rồi sao?”

Trình Duy nhẹ nhàng nói: “Không có.”

Một lát sau, vẫn âm giọng nhẹ nhàng đó anh hỏi: “Là đã xảy ra chuyện gì sao? Dạo này em có vẻ không được vui cho lắm?”

“Làm sao vậy? Cãi nhau với Trình Dã sao? Có thể nói anh nghe không?”

Thanh âm của Trình Duy rất êm tai, như là để có thể dễ dàng nói chuyện với cậu hơn, anh nghiêng người chống tay nằm cao hơn cậu một chút, khiến cho khoảng cách giữa anh và cậu rút ngắn đi rất nhiều. Khi nói chuyện, cảm giác như có từng luồng nhiệt phảng phất phả vào bên tai cậu.

Âm thanh trầm thấp cùng với hương thơm đặc trưng như muốn dụ dỗ cậu.

“Tiểu Vũ tính tình tốt như vậy, mà nó có thể cãi nhau với em, nếu như là tôi —”

Anh bỗng nhiên dừng lại, nhếch mép cười lạnh.

“Trình Dã ở nhà được nuông chiều quen rồi, mọi người trong nhà đều nghe theo nó. Nếu Trình Dã có làm sai điều gì, hi vọng em có thể tha thứ một chút.”

“Tiểu Vũ, có chuyện gì nói tôi nghe được không? Nếu Trình Dã đã làm gì không đúng, tôi sẽ giáo huấn nó cho em.”

Con người luôn như vậy, sẽ luôn giữ mọi chuyện trong lòng, nhưng một khi có ai đó an ủi và ủng hộ, thì mọi oan ức trong lòng không kiềm chế nổi mà chỉ trực trào ra.

Kỳ thực trong bóng tối cậu chẳng nhìn rõ thứ gì, thế nhưng không rõ lý do vì sao, Lý Thanh Vũ dường như cảm nhận được Trình Duy đang nhìn cậu một cách rất nghiêm túc.

Trình Duy khác với Trình Dã, Trình Dã có một đôi mắt đào hoa, cùng với đó là ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết, nhìn có vẻ tốt bụng, dễ hoà đồng với mọi người.

Mà đuôi mắt Trình Duy hẹp dài, đặc trưng của đuôi mắt phượng sắc bén. Nhưng đôi mắt ấy, khi nhìn cậu dường như luôn thấy được sự ôn nhu và kiên nhẫn trong ánh mắt, như thể chẳng có sự phòng bị nào khi đối diện với cậu. Khiến cậu dễ dàng tin tưởng vô điều kiện.

Ý muốn tâm sự cùng cậu hiện lên rõ ràng trong đôi mắt dịu dàng như vậy, rốt cục Lý Thanh Vũ cũng không cản được mà kể cho anh nghe những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây.

“Chỉ là em vô tình gặp và nói chuyện vài câu với Chu Văn, cậu ta liền chế nhạo em, nói em với Chu Văn không ra gì.”

“Bình thường cậu ta nói em còn chưa tính, mà tại sao lại còn lôi cả người khác vào.”

“Cậu ta còn bắt em xoá bạn bè với Chu Văn, không được tiếp xúc với người khác nữa. Cậu ta luôn độc đoán như vậy, đôi khi em thực sự không hiểu cậu ta đang suy nghĩ cái gì.”

Nếu như là trước đây, Trình Dã có thái độ như vậy, Lý Thanh Vũ có thể suy nghĩ nhiều hơn một chút. Nhưng ngày hôm đó khi cậu vừa nhìn thấy Trình Dã đi cùng Lý Giang Giang trở về, câu nói “bạn gái mới" của Trình Duy càng như lời nhắc nhở đối với cậu. Nhắc nhở cậu hãy gạt bỏ hết những suy nghĩ tương tư, những mộng tưởng trong quá khứ kia đi.

Vừa nói viền mắt cậu liền cay cay ửng đỏ cả lên, trong lòng khó chịu bức bối vô cùng.

Bỗng nhiên bàn tay cậu được một bàn tay ấp áp quen thuộc nắm chặt lại. Cậu ngẩng đầu ngước đôi mắt long lanh ngậm nước lên nhìn anh, trong bóng tối, Lý Thanh Vũ không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh. Giây tiếp theo, nước mắt không kìm được mà tràn ra, chảy dài trên mặt cậu được anh dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi. Bàn tay thon dài và có vài vết chai mỏng, nhưng động tác lại hết sức nhẹ nhàng cẩn trọng.

Trong lúc bàng hoàng, Lý Thanh Vũ thực sự có ảo tưởng rằng mình cũng được người khác yêu thương, được người khác trân trọng.

“Đừng khóc.” Cậu nghe thấy âm giọng quyến rũ của người đàn ông kế bên.

“Trình Dã không phải là người quá hiểu chuyện, đôi khi có tính chiếm hữu với bạn bè rất mạnh, điều này thi thoảng sẽ khiến em cảm thấy phiền phức.”

“Thật ra, đôi khi tôi cảm thấy rất ghen tị khi nhìn thấy em đối xử với nó tốt như vậy.”

“So với những điều này, tiểu Vũ, em chỉ coi mỗi Trình Dã là bạn của em trong suốt thời gian qua.”

“Thật đáng tiếc khi có một người tốt như em, mà nó lại không biết trân trọng.”

“Tôi hy vọng mỗi ngày em có thể cười nhiều hơn, kết giao nhiều bạn tốt hơn và làm bất cứ điều gì mà em muốn.”

“Em vui thì tôi cũng vậy.”

Biết rõ đối phương chỉ là đang an ủi mình, thế nhưng hai má Lý Thanh Vũ lại có chút nóng nóng. Cậu không thể suy nghĩ được gì.

A… Trình ca ca thật giỏi an ủi người khác.

.

Khu bán đồ ăn khuya là chợ đêm gần trường.

Chợ đêm này chính là thiên đường ẩm thực có lịch sử lâu đời ngang ngửa với A đại, là nơi hội tụ mỹ thực trên khắp cả nước.

Rất lâu rồi bọn họ không tụ tập một bữa đầy đủ, đêm nay Thi Nghiên Bình sẽ là chủ trì tập hợp toàn bộ P.401 lại với nhau. Khi Lý Thanh Vũ tới, những người khác đều đã đến rồi. Làn da Lý Thanh Vũ trắng trẻo bắt mắt, vừa xuất hiện ở chợ đêm liền tự động phát sáng như đèn 1800W, khiến cho ai nấy đều phải ngoái lại nhìn.

Từ Uý Nhiên vẫy tay với cậu, ra hiệu cho cậu lại bên này.

Dường như đã tính toán từ trước, bốn người bọn họ mỗi người chiếm một chỗ, ngoài trừ Trình Dã, những người còn lại đều ngồi duỗi tay dạng chân, không chừa ra một khoảng trống dù chỉ nhỏ nhoi nào. Duy chỉ còn một ghế duy nhất được đặt bên cạnh chỗ ngồi của Trình Dã, rõ ràng chỗ đó được chỉ định sẵn cho cậu.

Lý Thanh Vũ vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy giọng nói đầy mùi cà khịa của Trình Dã bên cạnh: “Còn tưởng tối này cậu bận rộn tới nỗi không tới được đây.”

Nỗ lực tạo cơ hội hoà giải của tổ ba người P.401: …

Cố Lâm nháy mắt với Trình Dã: “Không phải lúc đến đã đồng ý là không tranh cãi sao?”

Trình Dã quay đầu ra chỗ khác, bình tĩnh uống nước.

Đầu đuôi câu chuyện xảy ra của cuộc cãi vã này đã được cả P.401 chứng kiến, mọi người đều có thể nhận ra ai đúng ai sai. Ngay cả khi họ cũng hay chơi với Trình Dã hơn đi chăng nữa, cũng không thể bênh vực nổi cậu ta,

Lấy Cố Lâm là người đại diện phát biểu, Từ Uý Nhiên phụ hoạ bên cạnh, cùng với Thi Nghiên Bình hỗ trợ, ba người họ thay phiên nhau giảng giải, tẩy não Trình Dã.

Cuối cùng rốt cuộc cũng thành công thuyết phục thiếu gia này chủ động cúi đầu.

Có điều mọi người không biết, Trình Dã cũng rất hối hận sau cuộc cãi vã với Lý Thanh Vũ. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu ta thấy Lý Thanh Vũ cãi nhau với mình, trước đây dù Trình Dã có tức giận đến đâu, kể cả Lý Thanh Vũ không vui đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không bao giờ trực tiếp đối đầu với Trình Dã như thế này.

Sau trận bùng nổ đó là cuộc chiến tranh lạnh kéo dài cả tuần trời, Trình Dã đã sâu sắc hiểu ra: Cậu ta thực sự đã chọc tức Lý Thanh Vũ rồi.

Bên này Lý Thanh Vũ mỗi ngày đều đi sớm về muộn, Trình Dã cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm khó có thể gọi thành tên, có vẻ như nếu không mau chóng làm gì đó, sẽ bị đối phương bỏ lại đằng sau. Nghĩ đến khả năng năng này, cậu ta đứng ngồi không yên.

Bọn họ chọn một quán xiên que có quầy đồ nướng bên cạnh. Như thường lệ gọi một nồi lẩu uyên ương, Cố Lâm khui bia nói: “Tôi sang bên cạnh mua thêm ít thịt nướng, các cậu muốn ăn gì?”

Thi Nghiên Bình xoa xoa ví với vẻ mặt đau khổ: “Tôi đây tháng này phải nuôi bạn gái, các cậu cứ mặc tôi đi.”

Từ Uý Nhiên lườm cậu ta một cái: “Nhìn cậu như vậy, ai mà còn dám giúp cậu theo đuổi người ta nữa cơ chứ.”

Thi Nghiên Bình giơ thẳng ngón tay cái lên: “Tất nhiên là Từ ca ca của ta rồi!”

“Phải vậy không ta, ông Tơ thì cũng nên có thù lao xứng đáng.”

Thi Nghiên Bình: Liên tục giả chết.jpg

Cố Lâm hoà hoãn xoa dịu không khí căng thẳng, liếc thấy còn cốc nước của Lý Thanh Vũ là trống không. Cậu ta liền đá đá chân Trình Dã dưới gầm bàn, dùng ánh mắt ra hiệu rót cho Lý Thanh Vũ một cốc.

Trình Dã trợn to hai mắt: Ta đây không muốn.

Cố Lâm không thèm để ý, vẫn cố tình đặt chai bia trước mặt cậu ta.

Muốn hay không thì vẫn phải làm.

Trình Dã tâm không cam tình không nguyện rót bia vào cốc Lý Thanh Vũ.

Đối với hành động ân cần đột ngột này của cậu ta, Lý Thanh Vũ có vẻ hơi thụ sủng nhược kinh.

Một đám người nhậu nhẹt hết bia lại thêm thịt xiên nướng, ăn uống không còn biết trời trăng sao gì, chỉ có một mình Thi Nghiên Bình đang tính toán que xiên trên bàn, trong lòng rỉ máu.

Không khí bữa ăn “nhẹ" đêm khuya này rất tốt, Từ Uý Nhiên uống có chút say rồi, đột nhiên dứt khoát đứng dậy, xua xua tay nói: “Các cậu có muốn biết, làm thế nào mà Thi Nghiên Bình tìm được người mình muốn theo đuổi hay không?”

Mọi người đều có một chút tâm lý thích buôn dưa, nói thật thì, đến Lý Thanh Vũ cậu còn cảm thấy hứng thú. Cậu cũng uống một chút bia, lúc này khuôn mặt ửng hồng phớt phớt, một bộ dáng chống tay chăm chú nghe kể chuyện.

Chỉ là cậu ta còn chưa mở miệng, liền đập “bụp" trán xuống bàn.

“Say rồi?”

Từ Uý Nhiên nghiêng người sang ngủ say như chết.

Cố Lâm cùng Trình Dã cùng nhau nói về vài chuyện liên quan đến hội sinh viên, rồi lại uống cạn mấy chai bia.

Lý Thanh Vũ biết tửu lượng của Trình Dã không thể nói là quá tốt, khi Từ Uý Nhiên say rồi, thì Trình Dã cũng ngà ngà theo. Nhưng phản ứng của cậu ta chậm hơn so với người khác nhiều, cậu ta cũng không dễ say như Lý Thanh Vũ. Nhưng một khi đã phê tới nóc thì lại vô cùng rắc rối.

Mắt thấy cậu ta có vẻ lơ tơ mơ rồi, nên Lý Thanh Vũ khuyên một chút: “Đừng uống nhiều như vậy.”

Trình Dã nhấc mày, liếc nhìn cậu, dùng đầu ngón tay gảy gảy cằm cậu như thú cưng, giống như một kẻ chuyên đi bắt nạt trêu chọc người khác: “Cậu quản tôi?”

Chỗ bị ngón tay của Trình Dã chạm tới có chút nóng nóng, Lý Thanh Vũ lẩm bẩm: “Tôi, tôi không được quản cậu sao?”

Cậu ta cười khúc kích hai tiếng, dựa vào người Lý Thanh Vũ: “Có thể quản, đương nhiên có thể. Về sau đừng tức giận như vậy, hãy quản tôi nhiều vào.”

Từ Uý Nhiên giả vờ chết nửa chừng bật dậy, khi mở mắt đã nhìn thấy Trình Dã dựa vào người Lý Thanh Vũ rồi: “Trình Dã, cậu thật sự quá dính người rồi, tôi xem nào, nếu như tiểu Vũ của chúng ta là omega, chẳng phải sẽ bị cậu tóm đi ngay trong tích tắc sao.”

Hai con ma men thảo luận với nhau một cách say sưa: “Biến, biến, biến cậu chỉ giỏi luyên thuyên, omega cái gì chứ, tiểu Vũ của chúng ta là beta chính hiệu. Đúng không, tiểu Vũ.”

Nghe xong lời nói này, trong đầu Lý Thanh Vũ bất ngờ tỉnh táo hẳn lên.

Hãy nhìn xem.

Một thẳng A, say rồi cũng vẫn là thẳng.

Mười một giờ, chợ đêm tấp nập.

Mấy người ăn uống no say lục đυ.c quay về trường, Từ Uý Nhiên là người say xỉn nhất trong đám, cậu ta hết hát hò lại nhảy múa điên cuồng, như một màn biểu diễn kinh hoàng, Cố Lâm và Thi Nghiên Bình phải cố gắng lắm mới kéo được cậu ta về.

Trình Dã cũng say khướt, nhưng cậu ta uống bia cũng tương đối tốt, cũng sẽ không lộn xộn như Từ Uý Nhiên, hơn nữa không biết có phải người này cố ý giở trò đùa giỡn lưu manh hay không, mà lại chỉ khiến Lý Thanh Vũ đỡ cậu ta về.

Rời khỏi khu chợ đêm đông đúc, bọn họ đi bộ trên con đường nhỏ trở về trường. Trên đường thưa thớt có vài người. Mấy người bọn họ một trước một sau lê lết đi tới, bỗng nhiên Từ Uý Nhiên điên cuồng bỏ chạy, Cố Lâm và Thi Nghiên Bình mau chóng đuổi theo cậu ta, chỉ để lại Trình Dã cùng Lý Thanh Vũ.

Trình Dã cao hơn Lý Thanh Vũ nửa cái đầu, trọng lượng cơ thể thì chắc hẳn Lý Thanh Vũ cũng không thể so được. Mà lúc này cậu ta gần như dựa toàn bộ trọng lượng cơ thể lên Lý Thanh Vũ, khiến hai người bước đi rất chậm.

Trình Dã tựa đầu vào vai Lý Thanh Vũ, tư thế này đặc biệt thân mật.

Có một cô gái còn lén lút lấy điện thoại quay lại hai người họ, Trình Dã nheo mắt rồi lại càng dính chặt vào cậu hơn.

Thực sự thì Lý Thanh Vũ cảm thấy rất khó chịu.

Nếu là trước đây, có lẽ là cậu đã không chịu nổi mà bỏ chạy rồi. Dù vậy trong khoảng thời gian này, cậu mỗi ngày đều gặp Trình Duy, đều cùng nhau ngủ chung, nên tình trạng của cậu hiện tại khá ổn định. Cậu không còn quá mức chống cự mỗi khi bị người khác vô tình hay cố ý đυ.ng chạm phải, nhưng dù sao thì Trình Dã cùng là một alpha. Có quen bao nhiêu thì vẫn có chút không ổn.

Theo động tác từng bước đi, chóp mũi của Trình Dã gần như chạm vào cổ Lý Thanh Vũ.

Bất chợt cậu ta ngửi thấy pheromone của alpha có chút quen thuộc nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Loại mùi khó hiểu này xuất hiện trên người Lý Thanh Vũ, bất giác cậu ta không khỏi cau mày, tuy đầu óc vẫn còn hỗn loạn, nhưng bản năng của alpha trỗi dậy khiến cậu ta vô thức bắt đầu phóng ra tin tức tố.

Pheromone alpha bất ngờ tràn ngập trong không khí. Tin tức tố có mùi bưởi xanh, vừa kí©h thí©ɧ vừa mạnh mẽ, ngay lập tức bao bọc lấy Lý Thanh Vũ.

Trong chốc lát, cậu gần như muốn khuỵu gối xuống đất bởi mùi tin tức tố nồng nặc này.

Da dẻ của cậu bắt đầu bóng bừng lên, một phần do cậu vừa uống bia nên cổ và mặt đã ửng hồng rồi, mà lúc này lại càng đỏ hơn. Lý Thanh Vũ cảm thấy khó thở, cậu không thể kiểm soát nổi pheromone của chính mình, có vẻ như đã tràn ra một ít rồi.

Toàn thân cậu nhũn ra, không còn chút sức lực nào, cổ họng như bị thứ gì đó bóp nghẹt, không phát ra được âm thanh nào, trước sau đều toát ra lớp mồ hôi mỏng.

Cậu nhớ ra rồi, cảm giác này cậu đã từng trải qua rồi, cái cảm giác mà cậu đã trải qua một lần ở bữa tiệc sinh nhật của Trình Duy

Tiêu rồi.

Cậu bị cưỡng chế phát tình.

—---

Tác giả có điều muốn nói:

Huy động vốn cộng đồng mua cho tiểu Vũ của chúng ta một bản “Hướng dẫn nhận biết trà xanh dành cho nam giới”.