Chương 20: Cảm Ơn

Một chiếc siêu xe màu đen tuyền đỗ ở bên đường, đây là chiếc ô tô nhập ngoại, hiện nay chưa được bày bán tại Trung Quốc, khiến cho một số người đi ngang qua có am hiểu về xe cũng phải đừng lại nhìn một chút.

Sở Quảng mở cửa xe, giọng điệu kỳ kỳ quái quái: “Ôi, ngọn gió nào đã đưa tổng giám đốc Trình đến đây, tôi rất vinh hạnh khi được ngài đây đích thân tới đón.”

Trình Duy nhướng mày: “Nếu không nói chuyện được tử tế thì lập tức biến đi.”

Sở Quảng vội vàng ngồi vào trong xe, lỡ đâu Trình Duy thật sự sẽ đạp chân ga chạy đi: “Này chứ, cậu không thể đối xử nhẹ nhàng với tôi một chút à?”

Cậu ta lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt Trình Duy: “Nhìn này, sinh viên xuất sắc, da trắng, ngoại hình bắt mắt, chân dài eo thon, quan trọng là tin tức tố hương sữa, chắc chắn không kém hấp dẫn so với cục bơ nhỏ kia. Thế nào, có muốn tôi giúp cậu liên hệ hẹn hò thử không?

Trình Duy không thèm để ý tới cậu ta, Sở Quảng lại tiếp tục cằn nhằn: “Giờ cậu đã bao nhiêu tuổi rồi, cứ như thế này chẳng mấy chốc mà cậu thành đồ cổ luôn. Cậu nhìn cậu trong khoảng thời gian này xem, tiều tuỵ như cái xác khô rồi, tại sao không tìm một omega nào thơm thơm mềm mềm tương tự mà an ủi bản thân một chút chứ?”

“Tôi có thể thăm do tin tức cho cậu, nhưng nếu cậu còn cứ tiếp tục như vậy thì quả thực rất nguy hiểm. Ta cũng không thể miễn cưỡng đứng mãi một chỗ mà, biết đâu ngoài kia cũng có những người có tin tức tố tương tự, độ phù hợp cao thì sao?”

Trình Duy hạ mắt xuống nhìn đồng hồ đeo trên tay, đoán chừng lúc này Lý Thanh Vũ đã ăn cơm xong và chuẩn bị quay về trường.

Buổi tối anh đã dùng bữa cùng với giám đốc Hồ cũng là để bàn bạc chuyện làm ăn, cuối bữa, giám đốc Hồ đã báo cáo với anh về việc gia hạn hợp đồng với Quốc Phú*. Anh bật điện thoại và chuyển tài khoản WeChat công việc sang tài khoản riêng tư, bởi tài khoản WeChat riêng tư này chỉ có một số liên hệ, mà anh cũng không nỡ đổi.

*Công ty của Lâm Quốc Cường, chú của Lý Thanh Vũ.

Trong tài khoản này có liên lạc của Lý Thanh Vũ, và thi thoảng cậu sẽ đăng một vài thứ liên quan đến cuộc sống hằng ngày. Tối nay Lý Thanh Vũ đã đăng trên vòng tròn bạn bè kèm theo hình ảnh bàn ăn, bài đăng được định vị ở Đông Phương gia viên. Nếu cậu trở về nhà họ Lâm vào lúc này, có thể cậu đã biết tám phần mười người đã giúp đỡ gia đình mình chính là anh. Hơn nữa với tính cách của Lý Thanh Vũ, khả năng cao là cậu sẽ liên lạc với anh trước. Để nhắc nhở đối phương, cho đối phương một cơ hội thích hợp, Trình Duy cũng phá lệ đăng cái gì đó lên trang cá nhân, điều mà trước đây anh chưa từng làm.

Anh nhìn vào màn hình điện thoại tối đen: “Không cần.”

Sở Quảng chú ý từ lúc lên xe, Trình Duy đều không ngừng nhìn vào điện thoại, như đang chờ đợi tin tức từ ai đó. Trình Duy đang chờ tin nhắn của ai đây? Đây là chuyện nghe có vẻ thần kỳ, xưa nay chỉ có người khác ngồi chờ đợi tin tức từ Trình Duy thôi, trần đời làm gì có chuyện Trình Duy sẽ đợi chờ tin nhắn từ ai khác.

“Đợi cái gì vậy?”

Ngay lúc này, điện thoại của Trình Duy rung lên.

.

Không có gì phải xấu hổ khi mà đối phương đã giúp đỡ mình như thế này. Lý Thanh Vũ do dự một lúc rồi quyết định gửi trước biểu tượng cảm xúc như muốn thăm dò. Nếu không phải Trình Duy giúp đỡ, mà do cậu tự mình đa đoan, vậy thì cậu có thể nói là cậu trượt tay bấm nhầm.

Hoàn hảo!

[Vũ: Miêu miêu cúi đầu cảm tạ.jpg]

Bấm, gửi đi.

Thật không ngờ tin nhắn vừa gửi đi, bên kia đã xem và đang nhập. Trùng hợp thay, hình như đối phương cũng đang đợi tin nhắn của cậu.

[Future: ? ]

[Future: Em cảm ơn tôi vì điều gì?”

Lý Thanh Vũ vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời. Đột nhiên có một cuộc gọi từ bên kia truyền đến. Một hồi hoảng loạn khiến câu vô tình bấm nhận cuộc gọi này, cậu suýt khóc vì sự ngu ngốc của mình, nhấc máy lên và nói: “Dạ, Trình Duy ca ca.”

Điện thoại bên kia im lặng khoảng hai hoặc ba giây, dù là mấy giây ngắn ngủi này thôi cũng đủ để Lý Thanh Vũ suy nghĩ rất nhiều thứ, thậm chí cậu còn tự hỏi liệu anh có phải đã bấm nhầm rồi không.

“Ừ.” Một từ đơn giản thông qua sự rung của dây thanh quản phát ra ngoài, mang theo âm điệu hơi trầm khàn nhưng lại cực kỳ lôi cuốn.

Nhịp tim của Lý Thanh Vũ không hiểu sao lại như đập nhanh một nhịp, tai cậu vô thức mà bắt đầu cảm thấy dần nóng bừng. Lý Thanh Vũ cũng phải thừa nhận rằng độ xứng đôi cao của tin tức tố có sức hấp dẫn quá mạnh mẽ đối với cậu. Cho dù lúc này không cảm nhận được pheromone của đối phương, nhưng vừa nghe thấy Trình Duy, cậu liền không khỏi muốn được đến gần anh, cho dù chỉ là nghe thấy giọng đối phương, cậu cũng cảm giác cảm xúc của mình được an ủi, xoa dịu đi đôi chút.

“Cái đó … cái đó …” Bởi vì nhịp tim cậu đang đập quá nhanh, nên lời nói của cậu có chút lắp bắp.

Đầu dây bên kia truyền đến một nụ cười trầm thấp: “Cảm ơn cái gì?”

Âm thanh của Trình Duy nghe rất êm tai, trong vô thức giọng điệu của Lý Thanh Vũ cũng tự nhiên dịu đi, cậu cúi đầu xuống nhìn mũi chân, rồi lại bâng quơ đá đá viên sỏi: “Là chuyện trong nhà, cảm ơn anh, Trình Duy ca ca.”

Đối phương im lặng thêm vài giây, nghĩ đến việc anh vừa đăng lên vòng bạn bè, hình như là vừa tham dự một bữa tối nào đó, Lý Thanh Vũ cho rằng anh đang bận, nên nhỏ giọng nói: “Anh đang bận sao? Làm phiền anh rồi —”

Lúc này giọng nói của Trình Duy lại vang lên, thậm chí còn mang theo ý cười: “Em muốn cảm ơn tôi như thế nào?”

Lý Thanh Vũ chậm rãi chớp chớp mắt, rồi lại bất ngờ trừng mắt lên. Làm sao cảm ơn đây?

Gò má cậu hơi ửng hồng. Nói ra thì thật xấu hổ vì cậu thực sự cũng chưa nghĩ ra nên cảm ơn như thế nào. Một người có tất cả mọi thứ như Trình Duy, liệu cậu có thể tặng hay làm được điều gì cho anh để bày tỏ lòng biết ơn của mình không?

Bên ngoài gió thổi mạnh, Lý Thanh Vũ khịt khịt mũi.

Trình Duy qua điện thoại hỏi: “Bây giờ em đang ở bên Đông Phương?”

Lý Thanh Vũ ngạc nhiên, Trình Duy làm sao biết được cậu đang ở đường Đông Phương, cậu thành thật trả lời: “Hôm nay em về nhà chú dì ăn tối, bây giờ thì đang đợi xe buýt ở đường Đông Phương.”

“Được rồi, đợi tôi mười phút.”

Tắt điện thoại, Lý Thanh Vũ có chút bối rối.

—- Đợi tôi mười phút.

Đây là ý gì.

Trình Duy muốn tới đón cậu sao?

.

Ở một diễn biến khác, Sở Quảng tức tối vì bị đuổi khỏi xe ngay giữa đường.

“Mẹ kiếp! Trình Duy! Ngày mai đừng có để tôi nhìn thấy cậu ở công ty.”

Sau đó anh ta mới nhận ra. Đợi đã, Trình Duy muốn đi đón ai?

.

Ngồi vào trong xe, Lý Thanh Vũ chợt nhớ ra rằng Trình Duy không thích có mùi của omega trong xe anh, vì trước đây cậu là beta thì không sao, nhưng bây giờ thân phận omega của cậu đã bị lộ. Để không làm cho đối phương cảm thấy phiền phức, cậu nhanh chóng lấy bình xịt ngăn tin tức tố ra và xịt xịt vài lần lên người.

Trình Duy ngồi ở một bên nhìn chăm chú từng cử chỉ của cậu: “Em đang làm gì vậy?”

Lý Thanh Vũ thành thật trả lời: :Anh không thích trên xe có pheromone của omega.”

Âm giọng của cậu vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào, nhẹ nhàng nhìn về phía anh lại có chút rụt rè. Thật biết cách làm người khác mềm lòng.

Trình Duy bình thản dời tầm mắt: “Không cần.”

“?”

Ánh mắt Trình Duy có chút phức tạp: “Em và họ không giống nhau.”

Lúc này Lý Thanh Vũ mới nhận ra rằng hai người chính là cộng sinh của nhau, đều cần pheromone của đối phương, vì vậy Trình Duy nói rằng cậu khác với những kia là hoàn toàn có lý.

“Trình Duy ca ca, sao anh lại tới đây?”

Bên cạnh có chiếc ô tô muốn vượt qua, anh liền giảm tốc độ lại cho chiếc xe đó vượt, hiển nhiên là tâm tình anh đang rất tốt: “Tôi có cuộc gặp bàn chuyện làm ăn gần đây, nên tiện đường ghé qua.”

.

Trong xe lại vang lên bài hát tiếng ạnh như lần trước, Lý Thanh Vũ dựa vào lưng ghế có chút buồn ngủ. Vừa ở bên cạnh Trình Duy, cậu liền cảm thấy buồn ngủ. Cậu cố gắng hết sức để giữ cho mí mắt của mình mở to, ánh đèn mờ ảo từ bên ngoài nhanh chóng xẹt qua cửa sổ xe, nhấp nháy liên tục thoáng chút lại chiếu lên khuôn mặt của Trình Duy. Các đường nét trên khuôn mặt anh vô cùng thanh tú không chút tì vết, chỉ là quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt khiến anh trông có vẻ hốc hác.

Lý Thanh Vũ mơ mơ màng màng nghĩ mỗi lần cậu buồn ngủ, Trình Duy đều phải vất vả lái xe, vậy thì cũng cực khổ rồi. Dưới ảnh hưởng của pheromone, giống như cơn mưa dịu nhẹ đến sau một mùa hạn hán kéo dài. Không có gì ngạc nhiên khi Lý Thanh Vũ ngủ thϊếp đi suốt cả chặng đường.

Khi tỉnh dậy, cũng đúng lúc xe tới trường đại học A, Lý Thanh Vũ nói cảm ơn rồi xuống xe. Trước khi đi cậu đưa cho anh một hộp bánh hoa quế: “Đây là bánh dì em tự làm, rất thơm, đưa cho anh nếm thử.”

“Được.”

Cậu đi được vài bước, phát hiện Trình Duy vẫn chưa rời đi. Xe đang đỗ ở bên đường và Trình Duy đang chăm chú nhìn cậu. Lý Thanh Vũ do dự vài giây sau đó chạy lại bên cửa sổ xe anh, cẩn thận nói: “Em, em có thể làm gì cho anh không?”

Khuôn mặt cậu ửng hồng lên vì có phần ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lại thành thật nói: “Không phải anh nói, muốn em cảm ơn anh sao?”

Cuối thu những cơn gió thổi qua, thổi đung đưa mấy tán lá trên cây nhãn l*иg, bóng của tán cây lúc ẩn lúc hiện in trên mặt đất. Ánh đèn yếu ớt bên đường buông xuống, khiến người ta khó nhìn ra được biểu cảm trên khuôn mặt Trình Duy. Ngoại hình xuất sắc của anh dường như chìm trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo.

Trình Duy nhìn cậu, trên môi nở một nụ cười không mấy rõ ràng, pha ít xảo quyệt.

Lý Thanh Vũ nghe anh nói.

“Bây giờ thì có.”

“Bây giờ?”

Trình Duy gật đầu: “Lên xe tôi nghỉ ngơi một lát.”

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Xe Chấn?