Lý Thanh Vũ tỉnh dậy từ trên giường, cảm thấy vô cùng khát nước. Tin nhắn trên điện thoại liên tục rung làm cho cậu tỉnh giấc.
[Dã: Cậu về chưa?]
[Dã: Không phải mọi năm cậu đều đón năm mới ở thành phố A sao, tại sao năm nay cậu lại đột nhiên đến Hayakawa vậy?]
[Dã: Giáo sư ở khoá cậu chọn bị sao vậy? Xin nghỉ phép cũng không cho.]
[Dã: Hôm nay trên lớp có bài kiểm tra, mà thầy không nhận giấy nghỉ phép, nên ca đây đã giúp ngươi làm bài thi đó, sao nào, khi nào về liệu mà hậu tạ ca ca ngươi cho đoàng hoàng đấy.]
[Dã: Buổi chiều cậu có lớp sinh lý học beta bắt buộc kìa, cậu có quay về không?]
Nhìn loạt tin nhắn bị Trình Dã náo loạn, mỗi chữ đều tràn đầy quan tâm, nếu như là mọi lần thì Lý Thanh Vũ đã rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ trong lòng cậu tràn ngập những cảm xúc phức tạp. Cầm điện thoại trong tay nhắn rồi lại xóa, xóa rồi lại nhắn, không biết phải trả lời cậu bạn kia như thế nào. Cuối cùng Lý Thanh Vũ đã gửi một biểu tượng cảm xúc.
[Vũ: Miêu miêu cảm tạ.jpg]
[Vũ: Chiều tôi sẽ quay về trường.]
Đợi hai phút không thấy trả lời, chắc Trình Dã đang ở trong lớp hoặc đang chơi đá bóng rồi. Đặt điện thoại xuống, Lý Thanh Vũ đi vào phòng tắm tắm rửa.
Trong gương, hai chiếc cúc áo của cậu bị tuột ra do tư thế ngủ, để lộ một khoảng ngực trắng như tuyết. Trên ngực chỉ còn lưu lại một chút vết tích, không nhìn kỹ thì không thể thấy được.
Nghĩ đến những vết bầm tím xanh xanh đỏ đỏ, cả những vết mờ nhạt mơ hồ trên cơ thể cậu một tháng trước, nó còn thú vị hơn cả bảng màu cậu thường sử dụng. Bất kể ai có mắt đều biết chuyện gì đang xảy ra.
Nghĩ tới bữa tiệc hôm xảy ra chuyện, thái dương Lý Thanh Vũ lại bắt đầu đau nhức. Rửa mặt xong, cậu ngẩng đầu nhìn bộ dạng hốc hác của mình ở trong gương, quầng thâm dưới mắt đen thui như gấu trúc.
Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng từ sau bữa tiệc tối đó, cậu liền bắt đầu sốt và mất ngủ, suốt cả đêm không ngủ được, khi chìm vào giấc ngủ thì cậu lại rơi vào trạng thái ngủ chập chờn, chỉ một động tĩnh nhỏ cũng khiến cậu tỉnh giấc.
Từ cái ngày cậu chạy ra khỏi nhà họ Trình trở về nhà, sắc mặt cậu cực kỳ không tốt, may mắn lúc đó là khoảng thời gian Tết Nguyên Đán, chú và dì của cậu đã về quê sớm thăm họ hàng. Em họ Lâm Chiêu học năm ba trung học nên ở trong ký túc xá của trường, trong nhà chỉ còn mỗi mình cậu.
Cậu kiếm cớ nói với Trình Dã rằng cậu cũng về quê cùng với chú dì của mình, khi đó mới thần không biết quỷ không hay trải qua những ngày đó mà không ai để ý. Bởi vì cậu đã mất hút hơn nửa kỳ nghỉ đông, Trình Dã chỉ trích vì không thể gặp cậu, không ngờ tới khi khai giảng, Lý Thanh Vũ còn xin nghỉ thêm mấy ngày.
Nhìn mình trong gương, Lý Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, tự động viên chính mình: “Không sao đâu, mọi chuyện đều đã qua, chỉ cần mình không nói thì sẽ không một ai biết.”
.
Buổi chiều trở lại trường, vừa vặn tới kịp lớp sinh lý học beta.
“Tiết học này, chúng ta sẽ nói về cấu trúc cấu tạo cơ thể của beta.”
“Này, Trình Dã, cậu là alpha cậu tới lớp học dành riêng cho beta làm gì vậy? Chậc chậc, tiểu Vũ vừa quay lại cậu đã liền đeo bám cậu ta, cậu cũng quá dính người rồi đấy. Tiểu Vũ, cũng chỉ có cậu mới chịu đựng được cậu ta thôi.”
Trình Dã xoay bút trong tay, trừng mắt uy hϊếp: “Biến đi đầu thai đi, cái đồ nhiều chuyện.”
Trình Dã xoa xoa đầu và dựa vào Lý Thanh Vũ, đây vốn dĩ là hành động thường xuyên giữa hai người họ, nhưng không hiểu sao, bây giờ Lý Thanh Vũ lại cảm thấy khó chịu. Là cái kiểu bị đυ.ng phải, quấy rầy không thoải mái, khiến cả người cậu cảm giác bức bối.
Cậu im lặng né tránh sự đυ.ng chạm này khiến cho Trình Dã dựa hụt vào không khí, nhưng Trình Dã cũng không suy nghĩ nhiều, vẫn cứ cười khanh khách với Lý Thanh Vũ mà nói: “Tôi đây thích học hỏi, mở rộng kiến thức, đừng nghe hắn nói luyên thuyên.”
Trình Dã nghe giảng một lúc, cảm thấy buồn chán. Cậu ta là alpha nên hoàn toàn không cần phải tham gia tiết học này. Chỉ là trước đây hai người bọn họ cho dù là kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè cũng thường xuyên như hình với bóng, không hiểu sao năm nay Lý Thanh Vũ lại về quê ăn Tết, khai giảng còn xin nghỉ mấy ngày, kết quả là bọn họ đã hơn một tháng vẫn chưa gặp nhau. Xa nhau lâu như vậy, cậu rất nhớ Lý Thanh Vũ.
Trình Dã dựa vào bàn, nhìn chằm chằm vào cậu không chớp mắt. Lúc này đối phương đang tập trung ghi chép, thậm chí còn không thèm để người bên cạnh vào tầm mắt. Trình Dã cố ý trêu chọc cậu, nhưng lại bị cậu tức giận cảnh cáo. Trình Dã cảm thấy buồn tẻ khi không thể cợt nhả đùa nghịch được nữa, nên gục đầu lên bàn đánh một giấc.
Tích tắc.
Kim đồng hồ cứ chạy vòng quanh, một giây rồi lại một giây, sắp nhìn cái gì một cũng thành hai rồi, mí mắt nặng trĩu như muốn sụp xuống ngay và luôn. Trình Dã ngồi bên cạnh đã ngủ say như chết. Còn hai phút nữa tan học, mà Lý Thanh Vũ cảm thấy mây giây này tựa như mấy ngàn năm.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng cười đùa của đám học sinh, xen lẫn tiếng thầy giảng bài trên bục, cả tiếng loạt soạt lật sách của các bạn trong lớp, thật chẳng yên tĩnh chút nào. Ngoại trừ cơn buồn ngủ, dưới da còn cảm giác có cơn ngứa ngáy dày đặc, cùng với những tiếng ồn ào, như hành hạ Lý Thanh Vũ, khiến lông mày cậu càng nhíu càng sâu.
Mọi khi Trình Dã ngủ gật bên cạnh cậu, phần lớn thời gian cậu sẽ đều lén nhìn Trình Dã, cậu thích nhất là việc dùng bút trong tay len lén vẽ tỉ mỉ từng đường nét khuôn mặt cậu bạn này trên giấy. Nhưng bây giờ, sự khó chịu đáng xấu hổ trong cơ thể cậu khiến cậu không còn tâm trạng đâu mà vẽ vời nữa. Đường môi mím thẳng tắp, ánh mắt trở nên điềm tĩnh do cuộc đấu tranh giữa tâm trí và cơ thể, khiến cả người cậu toát ra vẻ đừng ai động vào.
“Được rồi, giờ học sắp kết thúc, trước khi tan học tôi có chuyện muốn thông báo. Mấy ngày trước trường học chúng ta xuất hiện “người cộng sinh”.”
Lời nói vừa ra, cả lớp liền xôn xao.
“Thật hay giả vậy?”
“Thú vị đấy.”
“Hình như lớp chúng ta sắp có một omega.”
“Trật tự, trật tự.” Giáo sư trên bục nhắc nhở: “Tôi biết rằng thuật ngữ “người cộng sinh" này tương đối xa lạ với mọi người, nhưng nó có tồn tại. Mặc dù số lượng “người cộng sinh” khá ít ỏi, nhưng không phải là không tồn tại. Ai có thể giải thích “người cộng sinh" rốt cuộc là gì không?”
Từ Uý Nhiên nhanh nhảu đáp: “Em biết! “Cộng sinh” thực chất là một hội chứng rối loạn pheromone, “người cộng sinh" sẽ có tài năng vượt trội trong một lĩnh vực nào đó, nhưng họ cũng phải đối mặt với một số triệu chứng nhất định như mất ngủ, ngủ mê man, suy nhược thần kinh, dễ cáu kỉnh và trầm cảm. Triệu chứng này chỉ có thể chuyển biến tốt nếu gặp được tin tức tố có độ xứng đôi cực cao của một người khác.”
“Trước đó nếu chưa từng gặp tin tức tố có độ xứng đôi cao phù hợp với bản thân, thì dù quanh năm có xuất hiện một số triệu chứng kể trên, đối với cuộc sống sinh hoạt vẫn sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn. Tuy nhiên một khi xuất hiện người có mức độ pheromone phù hợp cao, thì triệu chứng “cộng sinh" sẽ càng trầm trọng hơn. Nếu hai người có thể ở bên nhau, họ hoàn toàn có thể thoát khỏi những rắc rối do hội chứng này gây ra. Tuy nhiên nếu họ xa nhau trong thời gian dài, các triệu chứng ban đầu của họ sẽ càng trầm trọng hơn, không những vậy nó còn dẫn đến suy giảm nghiêm trọng về chất lượng giấc ngủ, bơ phờ, nhạy cảm, cáu gắt… Trong trường hợp nghiêm trọng hơn, pheromone có khả năng hoàn toàn rối loạn, cuối cùng dẫn đến mất kiểm soát pheromone.”
Mí mắt Lý Thanh Vũ giật giật khi nghe đến điều này.
Giáo sư bổ sung: “Đôi khi biến chứng “cộng sinh" xảy ra do sự chia ly tương tự như cơn sốt liên kết. Cách đây một thời gian, trường chúng ta có một trường hợp “cộng sinh” xuất hiện, nhưng học sinh lúc đó không biết đó là “cộng sinh", tưởng đó là phát tình bình thường, gây ra rất nhiều rắc rối và phiền phức. Hiện tại có rất nhiều tin đồn lan truyền trong trường, tôi hy vọng mọi người có thể sáng suốt và không gây rắc rối cho người khác.”
“Ngoài ra, “cộng sinh" không hoàn toàn là một loại bệnh, người cộng sinh thường có những thiên phú vượt quá tầm với của người thường, vì vậy có thể được coi là một món quà từ chúa. Mặc dù xã hội bây giờ đã cởi mở hơn rất nhiều, người ta không còn kết hôn dựa trên độ phù hợp của pheromone, nhưng tin tức tố có độ tương thích cao vẫn là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai. Đối tượng cộng sinh không chỉ có độ xứng đôi cao, mà đối với hai người họ còn là sự tồn tại độc nhất vô nhị của nhau. Vì lẽ đó họ còn được gọi bằng một cách khác là - người định mệnh. Hi vọng mọi người không mang thành kiến và đối xử tốt với họ hơn.”
“Được rồi, tan học đi.”
Chuông reo.
Dây thần kinh căng thẳng của Lý Thanh Vũ ngay lập tức được giải toả. Khi lấy lại tinh thần, cậu phát hiện mình đã viết dòng chữ “người định mệnh" vào quyển vở trong vô thức.
Lý Thanh Vũ lẩm bẩm: “Người định mệnh?”
Trình Dã di chuyển khi nghe thấy tiếng chuông reo, Lý Thanh Vũ nhanh chóng thu dọn cặp sách của mình. Từ Uý Nhiên nghiêng người vươn lên bàn trên: “Trình Dã, omega của anh trai cậu thật sự vẫn chưa được tìm tới.”
Trình Dã chậm rãi xoay người lại: “Chưa thấy, gần đây nhà tôi đang tìm kiếm khắp nơi, còn anh trai tôi hơn một tháng nay đều ngủ không ngon giấc.”
“Thật sự là “cộng sinh" nha, nói mới nhớ, dạo gần đây sao cộng sinh lại nhiều như vậy. Cầu chúa ban cho con một người bạn cộng sinh. Con cũng muốn có một tình yêu định mệnh.” Từ Uý Nhiên cảm thán.
Trình Dã ghét bỏ nói: “Biến đi. Cậu cũng không phải alpha.”
Từ Uý Nhiên sa sầm mặt: “Beta không xứng đáng có được tình yêu ư.”
Trình Dã xuỳ một tiếng: “Yêu? Đã phiền chết anh tôi rồi, anh ấy khó tính như vậy, chưa từng giao du với bất kì omega nào, bình thường trên xe có pheromone của omega đều không thể chịu được. Hiện tại không chỉ là đã ngủ cùng omega, mà cũng rất có thể người kia chính là “cộng sinh" của anh tôi. Tưởng tượng thôi cũng biết anh ấy khó chịu đến mức nào, nghe mẹ tôi nói, khoảng thời gian này anh ấy không sao chợp mắt được, ở công ty mỗi ngày đều nổi nóng, trở về nhà cũng không ai dám nói chuyện cùng.”
“Mẹ kiếp, omega kia điên thật rồi. Vừa chạy vào phòng phục kích người ta, vừa xách quần bỏ chạy, cậu cho rằng hắn có mục đích gì?”
Trình Dã: “Ai mà biết được.”
“Kỳ lạ, thật sự kỳ lạ. Với điều kiện của anh cậu, tất cả omega ở thành phố này đều muốn đứng xếp hàng để anh ấy lựa chọn. Ngày nay vẫn còn một omega điên khùng như vậy. Cậu có nghĩ anh ấy đang bị trêu đùa không. Không phải cậu đã nói anh cậu trước đây chưa từng hẹn hò với omega, nên omega kia mới nghĩ ra chiêu này, ba mươi sáu kế, quá là thâm độc rồi.”
Trình Dã: “Nếu thực sự bị lừa, sao còn có thể chơi lâu đến như vậy? Mẹ tôi nói quầng mắt anh tôi giờ như con gấu trúc rồi. Nếu là “cộng sinh", thì omega kia chắc chắn sẽ không khá hơn là bao.”
Từ Uý Nhiên càng thấy tò mò: “Theo những gì cậu nói, omega kia thực sự không bình thường. Chẳng lẽ cậu ta chỉ muốn tình một đêm thôi sao?”
Trình Dã trợn mắt lườm cậu một cái.
“Đúng rồi, thật sự anh Trình Duy không nhìn ra dáng dấp của omega đó trông như thế nào.”
Lý Thanh Vũ đang yên lặng thu dọn đồ đạc, nghe đến đây, đột nhiên cứng người. Trình Dã phát hiện Lý Thanh Vũ đã thu dọn xong, liếc nhìn cậu. Trong nháy mắt, hô hấp khẩn trương của cậu đều như bị nén lại rồi.
“Không, bởi vì trong phòng quá tối, không nhìn rõ cái gì cả.”
Lý Thanh Vũ rốt cục thở nhẹ ra một hơi.
“CCTV ở đâu? CCTV cũng không thể bắt được sao?”
“Quên đi, ở nhà cũ, nhân viên bảo vệ được trả lương không làm việc, CCTV đã ngừng hơn hai tháng nay rồi.”
…
Lý Thanh Vũ thu dọn cặp sách xong, đứng dậy rời đi.
Trình Dã: “Chờ đã, đi đâu vậy, không phải chúng ta đã đồng ý cùng nhau ra sân bóng rổ sao?”
Trình Dã bước tới lấy balo của cậu.
Bởi vì trong lớp toàn là beta nên Trình Dã cũng không cần phải che giấu pheromone của bản thân. Cậu đi tới đâu, tin tức tố cũng phảng phất quanh đó.
Là mùi bưởi xanh.
Lúc này Lý Thanh Vũ đã cực kỳ nhạy cảm với mùi hương, ngay cả mùi bưởi xanh cậu vốn ưa thích cũng khiến cậu cảm thấy bài xích.
Cậu chộp lại balo, vội vàng nói: “Tôi, tôi không được khoẻ lắm, tôi về nghỉ ngơi trước.”
Trình Dã muốn đuổi theo, Từ Uý Nhiên và Cố Lâm một trái một phải liền giữ người lại: “Cậu cũng không được chạy, cậu chạy rồi trận bóng rổ này chúng ta gánh sao.”
“Lần này trở về tiểu Vũ có chuyện gì vậy, nhìn qua cả người đều có vẻ bệnh.”
“Vừa mới nghỉ bệnh cả một tuần mà, trong người còn chưa khoẻ sao?”
Trình Dã cau mày, lo lắng nhìn theo bóng dáng rời đi của Lý Thanh Vũ.
.
Sau giờ học, Lý Thanh Vũ bắt đầu tìm kiếm các thuật ngữ liên quan đến “cộng sinh" trên weibo. Trong diễn đàn “cộng sinh" dân cư thưa thớt, cậu nhìn thấy một bài đăng.
[Chất ức chế “cộng sinh", còn hàng, ai đến trước được phục vụ trước !!! Không thể bỏ lỡ! Đảm bảo chất lượng! Được sản xuất bởi viện nghiên cứu nổi tiếng.]
Cậu kích vào thêm bạn bè theo ID WeChat để lại trong bài đăng, mới phát hiện người này cũng nằm trong danh sách bạn bè của cậu. Lý Thanh Vũ nhìn tên người này “Tiết Đông Ninh", tựa hồ quả thực đã thêm một người như vậy.
Lý Thanh Vũ đã gửi một tin nhắn thăm dò.
[Vũ: Xin chào, tôi muốn hỏi về “chất ức chế cộng sinh”]
.
Nửa giờ sau.
Hàng rào sau trường học.
Tiết Đông Ninh hết nhìn đông lại nhìn tây một lúc, xác định không có ai, sau đó từ trong túi lấy ra một thứ gì đó kín đáo đưa cho Lý Thanh Vũ, lén lút nói: “Tôi vất vả lắm mới mua được thứ này từ chợ đen, đã ngừng sản xuất từ lâu rồi.”
Lý Thanh Vũ: ???
“Chứ không phải do viện nghiên cứu nổi tiếng sản xuất, chất lượng có đảm bảo không?”
Tiết Đông Ninh xua tay: “Ôi trời, không quan trọng đâu, dù sao cũng không chết người được.”
Lý Thanh Vũ gật đầu, chuyển gấp đôi giá tiền: “Đừng nói cho người khác biết.”
Tiết Đông Ninh nhìn giao dịch chuyển khoản mà cười tươi như hoa: “Tất nhiên, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu.”
Tiết Đông Ninh nhướng mày, nhìn có chút thăm dò: “Nhưng mà cậu muốn mua cái này làm gì?”
Lý Thanh Vũ mím môi không nói, Tiết Đông Ninh cũng không làm cậu khó xử. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh Vũ, Tiết Đông Ninh tựa hồ có chút bối rối, nhưng cuối cùng cũng nói: “Vì lợi ích của bạn học cùng lớp, tôi nói thật cho cậu biết, cái thứ này không có gì đảm bảo, còn có tác dụng phụ nghiêm trọng. Bỏ đi, tôi không bán nữa.”
Người này nói xong liền muốn lấy lại thuốc ức chế trong tay Lý Thanh Vũ, nhưng Lý Thanh Vũ nắm chặt gói thuốc trong tay, không trả lại cho cậu ta: “Không sao hết, tôi thật sự rất cần.”
Tiết Đông Ninh nhìn tinh thần cậu đều như sắp bị hút khô, dáng dấp tiều tuỵ, thở dài: “Vậy cậu dùng cẩn thận một chút. Có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc cho tôi.”
.
Rõ ràng là mùa đông nhưng không khí xung quanh có vẻ ngột ngạt. Đi được vài bước, trên người Lý Thanh Vũ toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cơn sốt kéo dài, nhuộm da cậu thành màu hồng nhạt. Trên đường về, có vài người hỏi cậu có cần giúp đỡ không, để tránh những rắc rối không đáng có, Lý Thanh Vũ nhanh chóng trở về ký túc xá.
Hiện tại trong ký túc xá không có người, Trình Dã và Từ Uý Nhiên đều đã đi chơi bóng rổ. Khoảnh khắc cậu đặt balo xuống, Lý Thanh Vũ như là đã hết sức chống đỡ, hai chân lập tức mềm nhũn ra. Cơn ngứa không thể xoá đi cùng với cảm giác nóng bức dai dẳng đang bao trùm lấy cậu, cậu nắm chặt bàn tay khiến móng tay bấm sâu vào da thịt, cho tới khi vết bấm chuyển sang màu xanh tím, lúc này ý thức cậu mới tỉnh táo hơn chút.
Một trong những biến chứng của “cộng sinh" tương tự như ngứa râm ran và sốt là khi kết hợp với hiện tượng toả nhiệt, cách tốt nhất để giảm bớt các triệu chứng này là tìm một người mang tin tức tố có độ xứng đôi phù hợp cao, cùng điều chỉnh chứng rối loạn với sự trợ giúp từ pheromone của đối phương.
Lý Thanh Vũ thở dài một hơi, lấy thuốc ức chế trong balo, loạng choạng đi về phía phòng tắm. Tiết Đông Ninh đưa cho cậu thuốc uống, một loại chất lỏng màu xanh lam đựng trong ống nhỏ nhỏ. Đây không chỉ là chất ức chế mà còn làm giảm các triệu chứng “cộng sinh". Chỉ vì số lượng “cộng sinh” quá ít, không mang lại lợi nhuận nên cuối cùng nhóm nghiên cứu và phát minh đã từ bỏ nghiên cứu về loại thuốc này.
Cái này… uống trực tiếp sao?
Trong suốt hai mươi mốt năm qua, Lý Thanh Vũ chưa từng tiếp xúc với chất ứng chế. Bởi vì beta thuông thường không có kỳ dịch cảm, không ngửi được pheromone. Hầu hết các beta sẽ tìm được một người cũng thuộc giới beta giống mình, yêu đương, kết hôn, làm việc trong một công ty bình thường, sống một cuộc sống bình thường.
Có lần trong tiết học sinh lý , lão sư nói rằng có một số người khi trưởng thành sẽ trải qua lần phân hoá thứ hai, nhưng khả năng điều này xảy ra còn thấp hơn so với việc trúng số. Mà xác suất này đã xảy ra với Lý Thanh Vũ, càng đáng sợ hơn là ngày mà cậu phân hoá, cậu đã gặp phải đối tác cộng sinh của mình.
Vốn dĩ Lý Thanh Vũ cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Trình Dã và những người khác trong buổi học, Lý Thanh Vũ dù có ngốc đến đâu cũng có thể đoán ra được. Cậu chính là người mà mọi người trong nhà họ Trình đang tìm kiếm —-- kẻ xách quần bỏ chạy —-- omega “cộng sinh" của Trình Duy.
Nghĩ lại sự việc bất ngờ một tháng trước —----
Lúc đó cậu thật sự hoảng loạn, tỉnh dậy phát hiện người nằm bên cạnh cậu là Trình Duy, phản ứng đầu tiên của cậu chính là bỏ chạy!
Phải bỏ trốn ngay lập tức!
Trong một khoảnh khắc cậu không thể tiếp thu được chuyện bản thân phân hoá thành omega. Càng không thể chấp nhận việc mình cùng lăn giường với ai đó. Mà ai đó ở đây lại chính là Trình Duy.
Cậu ngẩng đầu uống cạn lọ thuốc ức chế, rõ ràng là ngọt, thế nhưng lại như nếm trải khổ sở, có chút đăng đắng. Ném chiếc lọ rỗng vào thùng rác, Lý Thanh Vũ đi rửa mặt.
Cậu chống tay lên thành bồn rửa, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, những giọt nước làm nổi bật đường nét thanh mảnh trên khuôn mặt thanh tú của cậu. Nước lạnh cũng làm giảm đi phần nào nhiệt độ trên da. Lý Thanh Vũ hạ mi mắt, giọt nước nhỏ xuống lông mi dài, nhìn qua giống như đang khóc. Cậu không thể chấp nhận sự phân hoá đột ngột này.
Điều quan trọng nhất mà cậu thực sự không muốn thừa nhận chính là bí mật cậu đã chôn giấu rất nhiều năm. Vốn dĩ cậu muốn giữ bí mật đó cả đời.
Cậu thích Trình Dã.
Đã thích từ rất lâu rất lâu rồi.
Trình Dã là một alpha, nhưng cậu ấy không thích omega nam, không chỉ không thích mà thậm chí còn là căm ghét. Lý Thanh Vũ đã từng chứng kiến vô số cảnh omega nam theo đuổi Trình Dã, xong đều bị cậu ta cự tuyệt đến chết tâm. Mỗi lần từ chối người ta xong, Trình Dã sẽ đều quàng lên vai cậu, tràn đầy tin tưởng nói: “May mà cậu là beta.”
Có đôi khi Lý Thanh Vũ cảm thấy thật may mắn vì mình là beta, mới có thể được ở bên cạnh Trình Dã. Nhưng bây giờ, cậu đã phân hoá thành omega, ma xui quỷ khiến thế nào lại có tình một đêm với anh trai của Trình Dã.
Lý Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.
“Cộng sinh” gì chứ?
Nhất định không thể để cho Trình Dã biết.
Vĩnh viễn không thể.
—----
Tác giả có lời:
Không bao giờ có thể.
Một chút cũng khả năng cũng không có.