Chương 1: Phân Hoá

“Chà, đây không phải là Giang đại thiếu sao, ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?”

“Mùi gì ở đây đây, nó cứ quanh quẩn không tản đi thế, đừng có ám cái mùi gớm ghiếc lên người ta.”

“Giang Xá! Cậu lại coi mình là cái gì chứ, gọi cậu một tiếng thiếu gia là cho cậu mặt mũi, người nào lại không biết nhà cậu sắp phá sản, còn bày ra cái bộ dạng đó ở đây làm gì không biết.”

“Cho dù tôi có tệ đến đâu, dù cậu là một beta mạnh hơn đi chăng nữa, thì sao chứ, xịt một ít nước hoa pheromone và nghĩ như vậy người khác sẽ không thể biết cậu là cái loại như thế nào sao.”

“Tôi là ai? Cậu là ai? Chỉ bằng cái khuôn mặt này còn muốn bò lên giường Trình tổng? Nhìn cái người đẹp trai bên kia mà xem, cậu ta so với cậu tốt hơn gấp nhiều lần đấy.”

Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt khắp nơi đồng loạt đổ dồn về phía này. Ở trung tâm của mọi ánh nhìn, Lý Thanh Vũ đang cúi đầu chọn một miếng bánh tráng miệng không hợp với tính cách của mình một chút nào.

Cậu ấy rất điển trai, đường nét khuôn mặt thon gọn và sắc nét, làn da trắng trẻo như tuyết, vô cùng mịn màng. Đôi mắt mèo cẩn thận lựa chọn món tráng miệng yêu thích trên bàn, nhìn kỹ sẽ thấy đồng tử màu xanh lam, rõ ràng cậu có dáng vẻ giống như con lai. Chỉ là không giống với những con lai khác, sống mũi của cậu không đặc biệt cao, mà vừa phải. Sắc môi nhàn nhạt, khiến cho cả người cậu mang một loại khí chất có chút khó tiếp cận. Tóm lại một cách đơn giản, có lẽ chính là dáng vẻ bông hoa xinh đẹp trên núi cao thường xuất hiện trong tiểu thuyết.

Trong phòng có máy sưởi, cậu ta chỉ mặc một chiếc áo gió màu be cùng với quần jean đơn giản, khí chất sạch sẽ lạnh lùng. Ngay cả trong khung cảnh toàn mỹ nhân, vẫn cực kỳ bắt mắt.

Giang Xá nhìn mà trợn tròn mắt, chua chua chát chát nói: “Dù có đẹp đến đâu đi chăng nữa, thì cậu ta cũng chỉ là beta.”

Nhà họ Trình là một gia tộc tài phiệt lâu đời có tiếng ở thành phố An, người nắm quyền cao nhất trong gia tộc này là Trình Duy, là một alpha chất lượng cực kỳ cao cấp và còn độc thân, được nhiều gia đình giàu có đổ xô tới săn đón. Ai cùng biết trong tương lai, phu nhân Trình gia chỉ có thể là omega, còn nhất định phải là omega có độ xứng đôi cao, có khả năng tương thích với pheromone của Trình Duy.

Hôm nay là sinh nhật của Trình Duy, có thể tới được buổi tiệc này, đều là những omega cao cấp còn độc thân có khả năng phù hợp cao với pheromone của Trình Duy. Nói là tiệc tổ chức sinh nhật, nhưng mọi người đều ngấm ngầm tự hiểu đây chẳng khác nào một bữa tiệc xem mắt kết đôi.

“Cậu nói xem Trình tổng thích cái gì?”

“Làm sao tôi biết được, nhưng anh ấy chưa từng có scandal với bất kỳ omega nào cả, có lẽ khẩu vị khá là đặc biệt, có thể anh ấy thích alpha.”

Một người phục vụ bưng khay đi tới, Trình Dã vẫy tay ý nói dừng lại, lấy ly rượu trái cây từ trong khay ra, người phục vụ bưng khay không vững, ly rượu trái cây đổ lên người Lý Thanh Vũ đang đứng gần bên.

Trình Dã nhíu mày, đang muốn mắng người, Lý Thanh Vũ hoà hoãn nói: “Không sao không sao, tôi lau đi là được thôi, không phải chuyện gì to tát cả.” Lý Thanh Vũ nhìn người phục vụ, người này bỗng chốc thoáng sững sờ bởi vẻ ngoài của cậu, trong nháy mắt vành tai có chút ửng đỏ, cúi đầu nói cảm ơn trước rồi bước đi.

Người này đi sang một bên, những người phục vụ khác liền hỏi: “Sao vậy, tôi thấy cậu vừa nói chuyện với cậu ấy.”

“Đừng nói nữa, tôi suýt chút nữa bị nhị thiếu gia trách phạt đây.” Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Lý Thanh Vũ đối diện nhìn mình, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, giờ đây từ màu phiến hồng đã đỏ như gan lợn. “Nhưng bạn của nhị thiếu gia thật sự rất dễ nói chuyện.”

Hắn vốn tưởng rằng người có dung mạo như vậy nhất định là một người rất cao ngạo và lạnh lùng.

Các alpha tụ tập cùng một chỗ để nói về chuyện làm ăn, còn chủ đề của đám omega kia đều xoay quanh Trình Duy, mọi người đều muốn biết

nhiều hơn về Trình Duy, để có cơ hội nắm lấy vị trí Trình phu nhân, vì vậy khó tránh khỏi lời nói trong cuộc trò chuyện có chút đấu chọi gay gắt.

Sau khi có vài người tới chạm ly nói vài ba câu với Trình Dã, họ có chút nhàn rỗi. Trình Dã nghe các omega thảo luận, quay đầu hỏi Lý Thanh Vũ: “Cậu đoán xem anh của tôi sẽ thích kiểu như thế nào?”

Lý Thanh Vũ lắc đầu, cậu thông qua Trình Dã mới biết Trình Duy, quan hệ giữa bọn họ không thể nói là thân quen. Cậu và Trình Duy chỉ gặp nhau có vài lần, huống chi là hiểu rõ sở thích của Trình Duy.

Trình Dã nhìn các omega làm dáng, bày ra điệu bộ hận không thể hóa khổng tước xòe đuôi, cười lạnh nói: “Tôi không nghĩ có bất kỳ ai tới đây hôm nay lại có thể lọt được vào mắt xanh của anh tôi đâu.”

Lý Thanh Vũ chớp chớp mắt, giọng nói hoàn toàn khác so với vẻ ngoài khó tiếp cận của mình, có vẻ trông vô cùng ngọt ngào mềm mại: “Nhưng hôm nay ở đây có rất nhiều omega ưa nhìn.” Thậm chí còn có cả những ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, nếu không phải đang lúc không thích hợp, cậu đều muốn đi tới xin chữ kỹ họ.

Trình Dã không cam tâm: “Dù thế nào đi nữa, anh ấy cũng phải tìm được một omega xứng đôi để kết hôn.”

Đối với một gia đình giàu có như họ, người thừa kế phải tiếp nhận hoàn thành mọi công việc của gia tộc, cũng như tìm được một omega có độ xứng đôi cao để kết hôn. Sau đó dù thích beta hay omega đều có thể ở bên ngoài tuỳ ý chơi đùa, chỉ cần không vượt quá giới hạn, mọi người sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Vì lẽ đó, một người như Trình Duy xuất thân từ một gia tộc quyền quý mà không hề có bất kỳ một scandal nào, quả thực là hiếm có khó tìm.

“Anh tôi hôm nay chắc chắn rất bận, xem ra lát nữa cậu phải tự đi tìm anh ấy rồi.”

Lý Thanh Vũ gật đầu, ý nói không sao cả.

Trình Dã do dự nói: “Thật sự không cần tôi đi với cậu tới nói chuyện sao?”

Lý Thanh Vũ ngừng uống rượu, dừng lại suy nghĩ một lát, nói: “Không sao đâu, tôi sẽ tự mình nói chuyện với anh ấy.”

Trình Dã đưa tay khoác lên vai cậu: “Nếu anh trai tôi không đồng ý cũng không sao, tôi sẽ tìm cách khác giúp cậu.”

“Được." Nơi mà Trình Dã ôm tựa hồ có chút ấm ấm, Lý Thanh Vũ lặng lẽ liếc nhìn sang một bên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Cha mẹ Lý Thanh Vũ ly hôn từ khi cậu còn rất nhỏ, rồi ai cũng đều đi bước nữa, không ai muốn nuôi cậu, liền để cậu cho bà ngoại chăm sóc. Sau khi bà ngoại qua đời, cậu được chú và dì nhận nuôi, họ thật sự đối xử rất tốt với cậu.

Trong kỳ nghỉ đông, khi ở nhà cậu vô tình nghe thấy tiếng dì khóc trong phòng, lắng tai nghe mới biết được khoa nghiên cứu khoa học kỹ thuật đã ngừng hợp tác kinh doanh với họ từ một tháng trước, công ty đã trải qua hai đợt cắt giảm biên chế và đang trên đà phá sản. Em họ của cậu hiện tại đang học năm thứ ba trung học, gia đình vốn định cho em ấy đi du học, nếu như công ty bị phá sản… Lý Thanh Vũ thật không dám nghĩ tới.

Năng lực của cậu có hạn, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt, cậu chỉ có thể nói chuyện với Trình Dã, hy vọng có thể cầu xin Trình Duy, mặc dù tìm kiếm quan hệ bằng cách này rất xấu hổ, thế nhưng trong tình thế này hữu dụng là được. Mặc dù trong lòng cậu không có một chút tự tin nào.Họ sắp xếp thời gian hẹn cẩn thận, vừa vặn vào đúng ngày sinh nhật Trình Duy.

Ban đầu đám đông đứng rải rác khắp đại sảnh đột nhiên tụ tập về hướng nào đó, các omega trong này bắt đầu toả ra chút tin tức tố, cố gắng thu hút mục tiêu yêu thích của họ. Mọi người đều thầm hiểu quy luật và điều tiết lượng pheromone vừa phải để không làm người khác mất kiểm soát. Nhưng vẫn có một số alpha bị ảnh hưởng.

Trình Dã quay sang Lý Thanh Vũ nói: “Cậu ở chỗ này đừng chạy lung tung, tôi ra ngoài hóng gió một chút.”

.

Ở giữa đám đông, Trình Duy một đường cụng chén cạn ly, với vẻ mặt thân thiện, cùng nụ cười chân thành, bình tĩnh ứng phó với từng người mang theo mục đích riêng mà tiếp cận với anh ta.

Tối nay Trình Duy mặc một bộ âu phục cao cấp, cà vạt đứng đắn, cổ tay áo được cài tỉ mỉ. Các đường nét trên khuôn mặt của Trình Duy rất anh tuấn và sắc sảo, đặc biệt là đôi mắt hẹp dài, lúc cười lên trông rất hiền lành, nhưng lại có tính uy hϊếp khi không cười. Với vẻ ngoài nổi bật như vậy, dù đặt ở đâu anh ta cũng trở thành trung tâm của sự chú ý.

Khi Trình Duy đi ngang qua, một omega “vô tình” ngã xuống, Trình Duy liếc mắt nhìn thoáng qua, nhưng lại không đưa tay ra đỡ. Trong ánh mắt anh hiện lên một tia chán ghét, nhưng anh ta che giấu biểu cảm rất tốt. Sau khi người kia ngã xuống, Trình Duy quay đầu lại, lộ ra chút vẻ quan tâm và hỏi thăm: “Cậu không sao chứ?”

Omega bị ngã trông giống như một tiểu bạch hoa, đôi mắt ngấn lệ, khiến người ta ra sức muốn bảo vệ, một đôi mắt khẩn cầu nhìn Trình Duy, hướng về phía anh ta mà đưa tay ra.

Trợ lý bên cạnh Trình Duy đã kịp thời tới đỡ người đứng dậy. Kế hoạch của nam omega kia thất bại nên cực kỳ khó chịu, người đó vươn tay nắm lấy góc áo của Trình Vũ, bàn tay yếu ớt chạm vào ngón tay của Trình Duy: “Trình tổng, tôi…”

Không đợi người kia nói hết câu, Trình Duy ra lệnh: “Đưa vị tiên sinh này dẫn đi kiểm tra một chút, nhìn xem có bị thương không.”

Hắn dùng giọng điệu ôn hòa, nói ra những lời lạnh lùng nhất. Mỹ nam omega bị trợ lý đưa đi, lúc quay người lại, Trình Duy giống như vô tình, nhẹ nhàng rút khăn tay ra lau ngón tay vừa mới chạm vào.

Sau tình tiết nhỏ này, những omega chuẩn bị hành động đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Bên cạnh chuyền đến một tiếng cười nhạo chói tai: “Mẹ kiếp, loại hồ ly này thật biết giả bộ tử tế, mỗi ngày đều diễn không biết chán sao?”

Lý Thanh Vũ hướng mắt nhìn về phía người vừa nói, phía sau là một người nam ăn mặc lòe loẹt như chim công, thấy Lý Thanh Vũ nhìn sang, hắn liền liếc mắt đưa tình với cậu.

Lý Thanh Vũ: …

Bốn phía đều là tiếng bình luận của các omega: “Mọi người có thấy dáng vẻ vừa rồi của Bạch Ninh không, ỷ vào mình có chút sắc mà quả thực mắc cỡ chết luôn.”

“Đã đợi lâu như vậy, mà một câu nói với Trình tổng cũng không thể.”

“Đúng vậy, tôi mặc cái váy đẹp như này cũng trở thành vô ích rồi.”

.

Trình Dã đi hóng gió vẫn chưa quay lại, Lý Thanh Vũ rảnh rỗi có chút tẻ nhạt nên định đi tìm vài món tráng miệng. Đột nhiên, cậu cảm giác có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau.

Cậu quay đầu lại, nhưng không thấy có ai đang nhìn mình, thay vào đó cậu thấy Trình Duy đang bị đám người vây quay. Trình Duy đang nói chuyện với ai đó, tình cờ nhìn sang, Lý Thanh Vũ vốn tưởng rằng anh chỉ vô tình liếc qua đây thôi, dù sao anh cũng quá bận rộn, nếu thực sự muốn nhìn cậu thì chuyện này có chút bất ngờ.

Chỉ là cậu không nghĩ tới, đối phương không những chỉ nhìn cậu, mà còn nhìn chăm chăm hồi lâu. Thậm chí còn hướng về phía cậu gật gật đầu. Theo phép lịch sự, Lý Thanh Vũ cũng gật đầu lại.

Món tráng miệng được đặt ở một góc phòng tiệc, Lý Thanh Vũ cầm lên một chiếc bánh ngọt nhỏ được trang trí cầu kỳ lạ mắt. Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng bước chân, trước mắt vang lên giọng nói nam trầm: “Tiểu Vũ.”

Lý Thanh Vũ ngẩng đầu, ánh sáng đèn trên phía trên hắt xuống có chút chói mắt, nhưng không làm cho “mỹ cảnh" trên khuôn mặt kia bị lu mờ đi chút nào. Cậu còn tưởng rằng mình sẽ không có cơ hội nói chuyện với Trình Duy trước khi bữa tiệc hôm nay kết thúc.

“Trình Duy ca ca"

Hôm nay anh đeo kính gọng vàng, ánh mắt sắc bén mọi khi nay đã hoà hoãn hơn nhiều, khi đứng trước mặt Lý Thanh Vũ, anh đã hạ xuống cảm giác quyền uy của một người đứng đầu, mà trở nên thân thiện đáng yêu giống như một anh trai hàng xóm hiền lành nhà bên.

“Trình Dã đưa em tới đây sao? Những người khác đâu?”

“Cậu ấy ra ngoài hóng gió, bảo em ở đây đợi cậu ấy.”

Ánh mắt của Trình Duy dừng lại trên chiếc bánh của Lý Thanh Vũ: “Ăn ngon không?”

“Ngon lắm, rất ngọt. Trình Duy ca ca, anh có muốn thử một miếng không?”

Trình Duy hiếm khi ăn đồ ngọt, mà bây giờ, ánh mắt của anh vẫn nhìn chăm chú vào nửa miếng bánh đang ăn trong tay Lý Thanh Vũ, lại từ đó ánh mắt đảo qua bờ môi cậu.

Cuối cùng Trình Duy thu hồi tầm mắt: “Không cần.”

“Em thích thì có thể gói một ít mang đi.”

“Cảm ơn Trình Duy ca ca.”

Vốn dĩ lo lắng vì quá lâu không gặp mặt, khi nói chuyện sợ khó có thể mở lời. Thế nhưng Trình Duy dường như trời sinh có ma lực, chỉ cần cùng anh nói chuyện vài câu, cảm giác xa lạ phai nhạt đi rất nhiều.

Sao không nắm bắt cơ hội này và nói ra.

Lý Thanh Vũ nắm lấy góc áo, căng thẳng đến mức nắm chặt lại. Trình Duy nhìn cậu hơi rũ xuống, vành tai xinh đẹp kia của cậu ửng hồng.

Giọng Trình Duy trầm thấp, rất dễ chịu: “Sao vậy, có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

“Em ___” âm thanh còn chưa thoát ra, trong đôi mắt của Lý Thanh Vũ thoáng thấy có bàn tay tiến gần về phía mình. Bàn tay dường như vô tình lướt qua má cậu, cuối cùng dừng lại bên khoé môi cậu.

Lý Thanh Vũ sửng sốt.

Trình Duy tựa hộ cũng bị hành động của chính mình làm cho hoảng sợ, bất động thanh sắc mà thu tay về, nhắc nhở: “Nơi này, có dính kem.”

Lý Thanh Vũ “Ah" một tiếng, đưa tay lên lau, sợ vẫn chưa hết, bèn duỗi đầu lưỡi liếʍ môi. Chắc hẳn không còn chút kem nào.

Qua cặp kính, ánh mắt Trình Duy lặng lẽ loé lên, một lúc sau mới đột nhiên hỏi: “Là beta sao?”

Lý Thanh Vũ: ?

Mãi sau đó cậu mới nhận ra đối phương đang hỏi về giới tính thứ hai của mình, cậu gật đầu: “Là beta, em không được giống như anh và Trình Dã, là alpha xuất sắc như vậy.”

Lời khen này đối với Trình Duy mà nói có vẻ như không có ảnh hưởng gì. Trình Duy nhẹ nhàng cắn môi, sắc mặt cũng không thể nói là tốt, nhưng rất nhanh lại trở về dáng vẻ bình thường.

Phía sau bắt đầu có người gọi Trình Duy.

Lý Thanh Vũ biết anh bận: “Anh Trình Duy, anh mau đi đi.”

Trình Duy: “Vừa rồi muốn nói điều gì?”

Bây giờ còn đang trong bữa tiệc, không phải là thời cơ tốt, nên chờ lát nữa thì hơn.

Lý Thanh Vũ cười chúc mừng anh: “Sinh nhật vui vẻ, Trình Duy ca ca.”

Đôi mắt Lý Thanh Vũ rất đẹp, khi cười lên cong cong giống như trăng lưỡi liềm, đọng trong lòng đối phương cảm giác rất dễ chịu.

Trong mắt Trình Duy còn có ý cười, tầm mắt hắn rơi trên tóc Lý Thanh Vũ, mái tóc màu sợi đay hơi xoăn dưới ánh đèn ấm áp trông đặc biệt mềm mại. Trình Duy bất giác giơ tay lên nhưng lại dừng lại giữa không trung như đang lo lắng điều gì đó. Ngay khi anh chuẩn bị thu tay lại, Lý Thanh Vũ đã chủ động nghiêng đầu tới để anh chạm vào. Cảm giác mềm mại trên mái tóc của chàng thanh niên dường như vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay của anh.

Thật ngoan.

Trước đây, Trình Duy rất thích sờ đầu cậu như thế này.

Lý Thanh Vũ vẫy tay với anh.

Trình Duy đi được hai bước rồi quay người lại, ánh mắt nặng trĩu như muốn nói điều gì đó nhưng do dự lại thôi.

.

Nóng quá.

Vừa uống xong ly rượu trái cây, không hiểu vì sao toàn thân bắt đầu cảm thấy nóng rực. Dường như có con kiến bò dưới da, nhất là vùng sau gáy, có cảm giác nóng ran và ngứa ngáy. Ban đầu chỉ hơi ngứa một chút, nhưng càng về sau lại càng cảm thấy hơi khó chịu. Lý Thanh Vũ không nhịn được, đưa tay gãi gãi sau gáy mấy lần. Làn da trắng nõn mềm mại của Lý Thanh Vũ nhanh chóng đỏ bừng lên.

Một thoáng mơ hồ, cậu dường như ngửi thấy nhiều mùi hương khác nhau trong không khí. Mùi không nồng, nhưng cảm giác khó chịu.

Bữa tiệc sắp kết thúc, hầu hết mọi người dần rời đi. Trình Dã vừa nhắn tin bảo cậu lên phòng trên lầu ngồi chờ cậu ta. Mà trước mắt, ý thức tự vệ mạnh mẽ khiến cậu chỉ muốn mau mau chóng chóng tìm một nơi để trốn. Thân thể cậu càng ngày càng nóng, nóng đến mức dường như làm cậu dần mất ý thức, tầm nhìn trở nên mơ hồ, thậm chí không thể nhìn rõ con đường phía trước. Ngón tay, bàn chân, cả cơ thể cậu bắt đầu run rẩy. Cái cảm giác kỳ lạ này bắt đầu từ sau gáy dần dần lan xuống sống lưng, và lan đến vị trí đáng xấu hổ kia.

Lý Thanh Vũ hoảng sợ, đẩy cửa một căn phòng trống đế trốn đi. Trong phòng không bật đèn, giường ngủ kéo rèm, không có một chút ánh sáng nào. Cậu ngồi ôm chân co ro ở góc tường, toàn thân run rẩy. Trong phòng thoang thoảng mùi pheromone của alpha, giống như mùi tre sau cơn mưa, rất dễ chịu. Nó hoàn toàn khác với những tin tức tố lộn xộn ngoài kia. Mùi hương này cực kỳ ôn nhu, giống như ánh trăng vuốt ve nhẹ nhàng trên mặt nước, phần nào làm dịu đi cơn ngứa gáy đột ngột ban nãy.

Nhưng ngay sau đó, cơ thể cậu không thể khống chế khao khát muốn được chạm vào. Cho dù Lý Thanh Vũ có ngốc đến đâu, dù cậu chỉ là beta. Cậu cũng biết rõ đây là dấu hiệu của lần phân hoá thứ hai.

Chết tiệt, cậu đang phát tình ngay lúc này.

Có tiếng bước chân dừng lại ở cửa, alpha say rượu uể oải kéo cà vạt. Khoảnh khắc mở cửa ra, một làn hương pheromone của omega tràn ngập khắp phòng.

Thơm và ngọt, có mùi vị của bơ*

*(Bơ vàng, chứ không phải quả bơ)

Không ai có thể cưỡng lại được pheromone mạnh mẽ như vậy.

Anh ta bị hướng dẫn phát tình.