Chương 10: Truyền Dịch

Lý Thanh Vũ nửa tỉnh nửa mê ngồi trong phòng truyền dịch.

“Không cần đợi tôi, để xe lại, anh về trước đi.”

“Hoãn cuộc họp chín giờ ngày mai, lùi lại một tiếng.”

“Cuộc họp ở Thuỵ Sĩ lúc 2:30 cũng rời lịch đi.”

“Không lùi được? Không được thì gọi Sở Quảng, cứ vậy đi, tôi có việc, cúp máy đây.”

Một lúc sau, Trình Duy đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy Lý Thanh Vũ, trong mắt anh hiện lên nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ đặc biệt hoà nhã. Như thể anh không phải là người ban nãy có giọng điệu lạnh lùng và hống hách khi nói chuyện điện thoại với thư ký ở bên ngoài.

Sau khi đặt kim truyền dịch, y tá nói: “Truyền dịch sẽ mất khoảng bốn mươi phút, người nhà đi cùng cậu nên chú ý thời gian.”

Hai chữ “người nhà”, “đi cùng" đặc biệt nổi bật. Lý Thanh Vũ muốn giải thích một chút, nhưng nghe thấy Trình Duy đáp lại: “Được.”

Anh ngồi xuống ghế bên cạnh, điện thoại liên tục rung lên, Trình Duy cay mày trả lời vài lần, anh ấy chắc chắn rất bận.

Lý Thanh Vũ ngập ngừng nói: “Anh Trình Duy, em…”

Em ở một mình cũng không sao.

Lời đang muốn thốt ra đã bị bàn tay đối phương đột nhiên cắt ngang.

“Em có thấy khó chịu không?” Giọng nói dịu dàng truyền vào tai cậu, Trình Duy đưa tay lên sờ vào trán nóng bừng của cậu.

Ngón tay của Trình Duy mảnh khảnh, thon dài, sạch sẽ, mang theo cảm giác mát mẻ của mùa thu, khi chạm vào trán Lý Thanh Vũ trong nháy mắt khiến cậu cảm thấy thoải mái đến mức dường như cả tâm hồn cậu như run lên.

Có phải vì độ xứng đôi cao trong pheromone của bọn họ?

Khoảnh khắc Trình Duy xuất hiện, trong lòng Lý Thanh Vũ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác trống rỗng lạc lõng vì sốt cao chớp mắt liền rơi xuống.

Xuất phát từ sự ích kỷ, cậu ta thực sự muốn Trình Duy.

Không chỉ là muốn, mà ngay lúc làn da chạm vào nhau. Nỗi khát khao bấy lâu nay bị đè nén trong cơ thể cậu trong chốc lát dường như được bùng phát và tuôn trào như sóng thuỷ triều cuộn lên.

Muốn…Cảm giác mát mẻ này nhiều hơn.

Muốn… Sự an ủi này nhiều hơn.

Không kìm lòng được, cậu bật ra một tiếng “ưm”.

Ý thức được mình vừa phát ra âm thanh gì, mí mắt Lý Thanh Vũ giật giật, khi cậu mở mắt ra lần nữa liền thấy Trình Duy đột nhiên thu tay lại.

Vành tai cậu đỏ bừng, vội vàng muốn giải thích: “Trình Duy ca ca, em…”

Cậu quá xấu hổ, ngay cả dũng khí để nói cũng không có, biểu cảm của Trình Duy có chút khó đoán, anh không kiềm chế nổi yết hầu lăn một cái.

“Sao đột nhiên lại phát sốt?”

Lý Thanh Vũ lắc đầu: “Không biết.”

Tuy rằng cậu biết rất rõ, có thể là do di chứng của hội chứng cộng sinh, hoặc là tác dụng phụ của thuốc ức chế. Nhưng sao có thể để cho Trình Duy biết những lý do này.

Cậu chỉ có thể mơ hồ nói: “Vậy còn anh, sao muộn như thế này rồi lại còn tới bệnh viện?”

Nói đến đây, Trình Duy cảm thấy có chút đau đầu, bởi vì anh chưa tìm được kẻ cộng sinh kia, những triệu chứng kia càng ngày càng trở nên phức tạp hơn, chúng dường như đang tra tấn anh. Nhưng anh không muốn nói cho Lý Thanh Vũ biết chuyện này.

“Không có gì, chỉ là một vài vấn đề nhỏ thôi.”

Lý Thanh Vũ kéo góc áo của mình, lầm bầm: “Chỉ là một vấn đề nhỏ thôi.”

Cậu kìm lại một lúc, nhưng lại không nhịn được mà hỏi: “Là bởi vì omega có độ xứng đôi rất cao với anh đó sao?”

Trình Duy cau mày, hiển nhiên có chút không vui: “Là Trình Dã nói cho em biết?”

Lý Thanh Vũ không lên tiếng.

Trình Duy nhìn cậu với vẻ mặt không rõ biểu cảm gì.

“Vì sao Trình Dã không đi cùng em?”

Nhắc đến Trình Dã, ánh mắt Lý Thanh Vũ tối sầm lại.

Cậu cắn môi nói: “Tối nay cậu ấy ra ngoài, trong ký túc xá chỉ có mỗi em thôi.”

Vừa mở miệng cậu không nhịn được mà biểu lộ tâm tình chán nản. Đột nhiên, một bàn tay đặt lên bàn tay cậu, như đang muốn an ủi cậu. Lý Thanh Vũ ngước lên nhìn Trình Duy, anh vẫn cúi đầu trả lời tin nhắn, cố ý không nhìn vào mắt cậu mà nói với âm giọng vô cùng dịu dàng: “Không sao, tối nay tôi sẽ ở đây với em.”

.

Băng ghế xanh trong bệnh viện cách nhau một khoảng cách vừa đủ, không xa cũng không gần.

Chất lỏng trong ống truyền theo lỗ kim từ từ đi vào cơ thể, nhiệt độ cơ thể giảm xuống rõ rệt có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nhưng Lý Thanh Vũ rõ ràng cảm giác được máu trong mình như sôi lên bởi sự xuất hiện của Trình Duy, dưới da bắt đầu động đậy ngứa ngáy.

Băng ghế dài được thiết kế sao cho khi ngồi khoảng cách giữa người không bị đυ.ng vào nhau, nhưng chỉ cần người này nghiêng sang một bên thì cả hai người có thể chạm vào nhau. Cậu muốn đến gần hơn, muốn tiếp xúc với Trình Duy, muốn tin tức tố của Trình Duy.

Có trời mới biết, Lý Thanh Vũ, người vốn đang có chút bối rối, hoang mang vì sốt cao, đã phải tốn bao nhiêu ý chí mới có thể giữ được dáng vẻ tỉnh táo trong cơn ham muốn mãnh liệt —- để đảm bảo rằng cậu sẽ không lao vào vòng tay của Trình Duy, làm càn mà cọ cọ trong l*иg ngực anh, cầu xin anh hãy thả ra tin tức tố an ủi cậu, xoa dịu tinh thần cậu.

Một khi những suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, thật khó để có thể ngăn chặn lại chúng một cách dễ dàng. Lý Thanh Vũ cảm giác như mình thật sự bị bệnh nan y. Khi chai truyền tĩnh mạch gần hết, Trình Duy đi ra ngoài gọi y tá. Hơi thở nhiệt độ ấm áp bên cạnh đột nhiên thay đổi, cảm giác trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện khiến Lý Thanh Vũ vô thức đưa tay ra nắm lấy góc áo của anh.

Trình Duy kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của cậu lại như sắp phát sốt, đưa tay xoa xoa đầu cậu an ủi: “Tôi sẽ sớm quay lại.”

Lý Thanh Vũ vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, nghe thấy anh hứa hẹn thì ngơ ngác gật đầu: “Vậy anh nhớ mau mau quay lại.”

Vẻ mặt toàn tâm toàn ý ỷ lại của cậu rõ ràng khiến Trình Duy hài lòng, đưa tay bóp nhẹ mũi cậu. Trình Duy không hề nói dối, rất nhanh anh đã quay trở lại. Lý Thanh Vũ buồn ngủ tới mức lúc y tá thay chai truyền khác, cậu đều không có cảm giác gì. Chỉ cần chăm chú cảm nhận, có thể thấy mùi tre xanh sau cơn mưa thoang thoảng toả ra từ trên người Trình Duy.

Rất thơm.

Mùi hương này làm cậu nhớ đến thời thơ ấu ở cùng với bà ngoại. Sau cơn mưa, những khóm măng non lại mọc lên như nấm, cậu cùng bà ngoại sẽ bẻ những cây măng non đó, đôi khi sẽ ngước lên cảm nhận hương thơm ngát của cả rừng tre.

Mí mắt cậu không ngừng đấu tranh, cuối cùng cũng bỏ cuộc, hoàn toàn nhắm lại. Trong tiềm thức, Lý Thanh Vũ nghiêng người dựa về phía Trình Duy. Dựa vào vai người ta thôi vẫn chưa đủ, cậu còn nhúc nhích cựa quậy mấy lần cho tới khi tìm được tư thế thoải mái mà hoàn toàn dựa vào.

Bởi vì hành động của cậu, lúc này khi Trình Duy đang bận rộn xử lý các tin nhắn kêu gào của Sở Quảng nháy thông báo liên hồi trong hòm thư, cũng phải hơi nghiêng người liếc mắt sang, nhìn thấy một mảng đen kịt. Tóc của cậu thi thoảng chạm vào má anh, rất mềm và cũng rất thơm.

Tay trái của Trình Duy hết nắm lại mở vài lần, cuối cùng như thể đã hạ quyết tâm, anh đưa tay ôm lấy Lý Thanh Vũ để tránh cậu bị ngã xuống. Bởi vì hành động của anh, Lý Thanh Vũ thoải mái khẽ hừ hừ mấy tiếng. Cậu vô thức làm nũng cọ cọ vào anh. Trình Duy khẽ mỉm cười.

Nửa đêm, bỗng nhiên xuất hiện thêm một đôi tới khám bệnh, phát ra tiếng động có chút lớn, khiến Lý Thanh Vũ tỉnh giấc. Một lúc sau, cô gái đang truyền dịch dựa vào bạn trai ngủ thϊếp đi, chàng trai lặng lẽ để cô dựa vào người mình, hồi lâu cùng không thay đổi tư thế. Khi đầu cô gái sắp trượt khỏi vai, người bạn trai dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy mặt cô rồi để cô tựa về như ban đầu.

Trình Duy nhận ra cậu đã tỉnh, giọng có hơi khàn khàn vì thức khuya: “Sao vậy? Dựa vào không thoải mái sao?”

Vừa nói Trình Duy vừa đưa tay ra ôm mặt cậu, giúp cậu điều chỉnh tư thế, rồi lại đem cậu dựa về một lần nữa.

Lý Thanh Vũ chớp chớp mắt, đột nhiên cảm giác được.

Diện mạo của họ bây giờ thật quá giống đôi tình nhân kia.

—----

Tác giả có điều muốn nói:

“Nhìn họ bây giờ giống cặp đôi đó quá"

Từ nay về sau sẽ như vậy