Chương 11: Giận Dỗi

[Vũ: Có cách nào để ngăn chặn các triệu chứng cộng sinh không?]

[Đông Đông Đông: Cái này thật sự không có thuốc chữa, nếu có cách thì tôi là làm từ lâu rồi.]

[Đông Đông Đông: Cách tốt nhất là tiếp xúc nhiều với người đó, cậu thấy thoải mái thì người ấy cũng thấy thoải mái, hà tất gì phải dằn vặt nhau.]

Trong khuôn viên trường đại học A, trên đường trở về ký túc xá, Lý Thanh Vũ nhíu chặt hàng lông mày sau khi nhìn thấy tin nhắn của Tiết Đông Ninh, những rắc rối của hội chứng cộng sinh thực sự không thể giải quyết được sao?

[Vũ: Vậy… tác dụng phụ của thuốc ức chế lần trước là gì?]

Thật ra Lý Thanh Vũ cũng mơ hồ đoán được, dù sao hôm qua cậu đã gặp phải triệu chứng rối loạn pheromone cùng với sốt cao. May mắn là đêm qua khi ở trong bệnh viện tin tức tố của cậu rất ổn định, không bị phát tán như lúc ở ký túc xá, bằng không nhất định sẽ bị Trình Duy phát hiện ra.

Điện thoại rung lên, Tiết Đông Ninh nhanh chóng trả lời tin nhắn.

[Đông Đông Đông: Phản ứng dữ dội, thậm chí sẽ còn dữ dội hơn.]

[Vũ: ?]

[Đông Đông Đông: Nghĩa trên mặt chữ, mong muốn tiếp xúc nhiều hơn với người ấy, điên cuồng khao khát pheromone của người ấy]

[Vũ: …]

Tiêu rồi.

[Đông Đông Đông: Cho nên ngay từ đầu tôi đã cảnh cáo cậu, thứ thuốc này có tác dụng phụ rất nghiêm trọng, không thể sử dụng thường xuyên được.]

Ngay lúc Lý Thanh Vũ đang định tiếp tục trả lời tin nhắn thì đột nhiên điện thoại của cậu bị giật đi.

Vẻ mặt tức giận của Trình Dã hiện ra trước mặt cậu, đối phương cầm điện thoại và hỏi: “Cậu đang nhắn tin với ai mà thậm chí tôi gọi cậu mấy lần cậu cũng không nghe thấy?”

Từ Uý Nhiên vừa thở hổn hển vừa chạy theo Trình Dã: “Dừng lại, dừng lại, đừng nóng.”

Lý Thanh Vũ bị tình huống này làm cho bất ngờ.

Nhìn thấy bộ dạng bối rối của cậu, Trình Dã lại càng tức giật hơn: “Cậu đã đi đâu vậy? Cậu không có ở ký túc xá, cũng không buồn trả lời điện thoại!”

Cậu ta dùng giọng điệu gay gắt nói, vậy nên Từ Uý Nhiên phải can ngăn ngay lập tức: “Tìm được người là tốt rồi, cậu tức giận cái gì?”

“Nhưng mà tiểu Vũ à, sáng sớm cậu đã đi đâu vậy? Bây giờ cậu mới xuất hiện.”

Nhìn thấy bộ dạng tức giận và lo lắng của Trình Dã, Lý Thanh Vũ tưởng rằng hôm qua Trình Dã biết cậu không có ở trong phòng nên đã đi tìm cậu cả một đêm, trong lòng chợt có chút vui mừng hạnh phúc. Nhưng khi nghe Từ Uý Nhiên nói, cậu mới bỗng nhiên ý thức được rằng hoá ra đến buổi sáng nay Trình Dã mới phát hiện ra cậu không có ở ký túc xá, điều đó cũng có nghĩa là Trình Dã đã ở bên ngoài cả đêm qua.

Niềm vui trong lòng cậu lập tức biến mất, tâm tình Lý Thanh Vũ cũng trở nên tồi tệ hơn.

Trình Dã nhìn thấy cậu cúi đầu không trả lời, lông mày nhíu chặt lại, bởi vì cậu ta là con út trong nhà, từ nhỏ đã được cưng chiều nên có lúc tự phụ, đôi khi tính khí không tốt lắm. Cậu ta trả lại điện thoại cho Lý Thanh Vũ rồi tức giận rời đi.

Từ Uý Nhiên hết nhìn trái lại nhìn phải, băn khoăn không biết nên đuổi theo thuyết phục Trình Dã, hay ở lại an ủi Lý Thanh Vũ.

Đúng lúc này có một cuộc điện thoại gọi tới.

Lý Thanh Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua, màn hình hiển thị tên: Lâm Chiêu

Cậu không hề nghĩ ngợi mà nhấc máy ngay: “Alo."

Sau khi cúp máy, không đợi Từ Uý Nhiên nói gì, Lý Thanh Vũ liền nói: “Tôi sẽ về nhà, hôm nay tôi không về ký túc xá nữa.”

Từ Uý Nhiên nói: “Vậy tôi đi khuyên nhủ Trình Dã, cậu cũng đừng tức giận, cậu ta chỉ là quá lo lắng cho cậu mà thôi.”

Lý Thanh Vũ cúi đầu nhìn bảy, tám cuộc gọi nhỡ mà Trình Dã gọi cho cậu khoảng sáu giờ sáng nay và nở một nụ cười cay đắng.

Nếu cậu ta thực sự lo lắng cho cậu, thì đáng lẽ cậu ta phải phát hiện ra tối qua cậu không có ở ký túc xá.

.

Cả chú và dì đều là người gốc ở thành phố A. Lý Thanh Vũ tới đây khi cậu mới mười bốn tuổi, cậu gặp được Trình Dã cũng là khi cậu xin học vào trường cùng năm đó.

Khoảng cách từ nhà đến trường khá xa, cậu phải bắt hai chuyến xe buýt và chuyển sang tàu điện ngầm.

Trước khi bước vào, Lý Thanh Vũ dừng lại ở cửa một lúc.

Bình thường cậu không tiếp xúc nhiều với gia đình, dì và chú của cậu cũng bận rộn nhiều công việc, hơn nữa Lâm Chiêu sắp thi đại học nên cả nhà càng tập trung vào cậu em hơn.

Ban đầu Lý Thanh Vũ không báo trước cho gia đình biết cậu sẽ về, sở dĩ lần này cậu đột ngột về nhà là vì Lâm Chiêu gọi điện cho cậu, nói rằng bố mẹ cãi nhau.

Học sinh trung học trong thời gian này thường có chút nhạy cảm hơn, nghĩ đến điều đó nên Lý Thanh Vũ quyết định về nhà một chuyến để xem tình hình như thế nào.

Cửa mở ra từ bên trong, khi nhìn thấy cậu dì liền giật cả mình: “Tiểu Vũ, sao con về mà không báo với dì một tiếng?”

Dì khom lưng lấy cho cậu đôi dép mà cậu hay mang trong nhà, vừa đánh giá vừa nói: “Gần đây con ăn uống ra sao mà lại gầy như này, trông không có tinh thần gì hết vậy con. Có phải do cuộc thi sắp tới căng thẳng quá phải không? Dì nói với con rồi, dù là cuộc thi nào miễn là chúng ta cố gắng hết sức là tốt rồi, chứ đừng nên tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”

Có lẽ người lớn là như vậy, cứ khi nào nhìn thấy người nhỏ liền cằn nhằn không ngừng, nhưng Lý Thanh Vũ lại không ghét kiểu cằn nhằn này, ngược lại càng muốn nghe nhiều hơn. Bởi chỉ những người đã mất đi người thân mới hiểu sâu sắc cảm giác được quan tâm đó ấm lòng đến nhường nào.

“Con nói ta nghe, sao đột nhiên lại trở về, không nói trước để dì biết mà chuẩn bị cơm cho con.”

Lý Thanh Vũ: “Không cần đâu dì, con ăn cái gì cũng được mà.”

“Làm sao mà lại tuỳ tiền như thế được.” Dì vừa nói, vừa cầm điện thoại đặt một phần thịt bò kho ở cửa hàng quen thuộc.

Lý Thanh Vũ gãi gãi đầu: “Dì à, dì cứ như thế này lần sau con chẳng dám về đây đâu.”

“Con đang nói cái gì vậy thẳng nhóc ngốc nghếch này? Dì không phải nhà của con sao, không về đây thì con còn về đâu nữa hả? Con ngồi đây đợi ta, Lâm Chiêu —-- Lâm Chiêu —-- Vũ ca của con về này, mau xuống đây nhanh lên.

Một lát sau, cầu thang xuất hiện một nam sinh mặc đồng phục, thân hình cao lớn, đôi chân dài, làn da màu lúa mì khoẻ mạnh, khuôn mặt thanh tú cùng với tinh thần trẻ trung tràn đầy năng lượng, cậu ta thừa hưởng gen ưu tú từ chú và dì.

Nhìn thấy Lý Thanh Vũ, Lâm Chiêu tươi cười phấn khởi: “Anh, anh về rồi.”

Hai anh em vừa mới chào hỏi, dì đột nhiên hét toáng lên: “Thôi chết.”

Rồi vội vàng chạy vào trong bếp.

Lý Thanh Vũ cũng chạy vào theo, trong bếp tràn ngập khói đen xì khét lẹt, trên bếp là chiếc nồi áp suất đang bốc khói nghi ngút, dì vội vàng cầm vào quai nồi, chiếc nồi quá nóng khiến dì theo phản xạ mà rụt tay lại.

Lý Thanh Vũ mau chóng kéo dì ra, nhanh nhẹn tắt bếp rồi bưng chiếc nồi áp suất sắp cháy đen đặt vào bồn rửa rồi mở vòi và xả nước lạnh vào.

Dì có hơi sốc vì tình huống vừa rồi, sau đó gượng cười: “Tiểu Vũ à, may mà có con ở đây.”

Lâm Chiêu đứng ở cửa bếp, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Mẹ, đã bảo mẹ đừng làm rồi mà.”

Dì vội vàng nói: “Đừng bận tâm, lần sau ta sẽ cẩn thận hơn.”

Lý Thanh Vũ lúc này mới nhận ra: “Dì, bà Vương đâu rồi ạ?”

Ba của Lâm Chiêu là ông Lâm Quốc Cường, là một người đàn ông rất yêu thương bà xã của mình, bà Cao Hiểu Lan. Sau khi kết hôn ông không bao giờ để bà phải đυ.ng tay vào bất cứ công việc nội trợ nào, thậm chí còn muốn bà làm việc tại nhà, ông còn thuê cả tài xế và giúp việc cho bà. Nhưng lúc này bà Vương bảo mẫu phụ trách nấu nướng lại không có nhà.

Dì Lâm hơi ngập ngừng vén tóc ra sau tai: “Bà ấy nghỉ việc về quê rồi.”

Lâm Chiêu có chút phàn nàn: “Vậy thì thuê người khác đi mẹ. Anh à, anh không biết đâu, tự nhiên mẹ nổi hứng lên rồi nói rằng mẹ có thể nấu ăn. Mẹ đã loay hoay mấy bữa nay rồi, thậm chí còn không có nổi một bữa ăn ngon, cuối cùng vẫn là phải gọi đồ bên ngoài về.”

Di Lâm lườm Lâm Chiêu một chút để cậu im miệng, rồi hướng về Lý Thanh Vũ: “Không có chuyện gì đâu tiểu Vũ à, dì chỉ nổi hứng muốn luyện tay nghề một chút thôi mà, con không biết đấy chứ, trước khi kết hôn ta có thể làm chút cơm rang chiên trứng, chẳng qua những năm nay chú con không muốn ta động tay vất vả, nên giờ có chút hơi gượng tay, luyện tập lại một chút là tốt rồi.”

Lý Thanh Vũ nhìn thấy bàn tay của dì bị đỏ phỏng lên vì hơi nước, vội vàng lấy thuốc mỡ lại bôi cho dì.

Dì Lâm nhìn cậu, không nhịn được cười: “Tiểu Vũ của chúng ta còn biết chăm sóc dì, không như cái thùng cơm di động kia, thật sự không làm người ta bớt lo được mà lại còn siêu phiền phức nữa chứ.”

Lâm Chiêu: …

Lý Thanh Vũ nhìn dì như thế này, thực sự cảm thấy rất buồn. Lâm Chiêu không biết, nhưng cậu thì biết chuyện gì đang xảy ra. Xem ra tình huống hiện tại trong nhà quả thực rất tồi tệ, ngay cả bảo mẫu cũng đành cho nghỉ việc.

Chú Lâm đã không còn cách nào khác phải để bà xã mà ông hết mực chiều chuộng hàng chục năm nay xuống bếp nấu nướng.

Lúc này Lý Thanh Vũ đã trở về nên chẳng có lý do nào để phải đặt đồ ăn bên ngoài về. Bởi khi còn nhỏ cậu đã học được kỹ năng nấu ăn ngon từ bà nội, những năm bà nội bị bệnh nặng nằm trên giường, chính cậu là người đã chăm sóc bà.

Một bàn thức ăn thơm ngon được bày ra.

Chuông cửa vang lên, Lý Thanh Vũ ra mở cửa thì thấy cậu bé giao hàng đưa thịt bò kho tới. Trên tay cậu ta đang xách một hộp đồ ăn bị vỡ nứt, quần yếm bị trầy xước ở đầu gối. Nhìn thấy Lý Thanh Vũ, cậu ta nở nụ cười nịnh nọt: “Xin lỗi anh, đường hơi trơn nên em bị ngã, hay là em giảm giá xuống cho anh nhé?”

Lý Thanh Vũ cầm lấy túi đồ ăn trong tay, hộp đựng có vẻ bị hỏng nhưng hình như không ảnh hưởng gì đến đồ ăn bên trong, vẫn ăn được.

Cậu nói: “Không cần, vẫn có thể ăn được, cảm ơn đã cực khổ rồi.”

Nghe được lời này của cậu, đứa trẻ giao hàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi tới đây cậu bé đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu gặp phải khách hàng cực kỳ khó tính, dù có gập đầu cúi gập người, thậm chí bồi thường gấp đôi cũng chưa chắc giải quyết được vấn đề. Không ngờ vị khách trước mặt này nhìn lạnh lùng mà lại dễ nói chuyện như vậy.

Cậu bé cúi đầu xin lỗi một lần nữa và đang định rời đi thì bị Lý Thanh Vũ ngăn lại. Tim đứa nhỏ như hẫng một nhịp, nghĩ rằng chuyện này vẫn chưa kết thúc sao.

Lý Thanh Vũ: “Đợi anh một chút.”

Trong lúc thấp thỏm lo lắng chờ đợi ở cửa, Lý Thanh Vũ mang ra một bình xịt khử trùng, cả bông gòn và vài miếng băng dán y tế.

“Chúng ta xử lý vết thương trên đầu gối em trước rồi hẵng đi nhé.”

Thịt bò kho được bày lên đĩa, một bàn ăn đúng nghĩa đầy đủ hương vị. Lý Thanh Vũ cởi tạp dề ngồi xuống, dì đã lấy cơm cho hai người rồi.

Lâm Chiếu cảm động ngớt nước mắt: “Anh ơi, anh hãy thường xuyên về nhà nhé, ngon quá trời đất ơi.”

Dì Lâm hằn giọng nói: “Con đang nói nhảm gì thế? Anh trai con còn phải đi học, lấy đâu ra thời gian mà làm bảo mẫu cho con mỗi ngày được.”

Lý Thanh Vũ mỉm cười: “Đồ ăn ở căng tin trường không ngon sao?”

Lâm Chiêu ăn ngay nói thật: “Không ngon, nhưng so với tay nghề của mẹ chúng ta thì vẫn ngon hơn chút.”

Lâm Chiêu đang theo học tại một trường tư thục danh giá dành riêng cho tầng lớp quý tộc tại thành phố A, trường cũng trang bị thêm lò vi sóng cho mỗi phòng học. Trước đây, mỗi ngày bà Vương đều chuẩn bị hộp cơm trưa cho Lâm Chiêu mang theo. Nhưng bây giờ dì nấu ăn, Lâm Chiêu đã ăn ở căng tin hơn một tuần nay rồi.

Vừa ăn cơm Lý Thanh Vũ vừa hỏi: “Chú chưa về à dì?”

Dì Lâm dừng lại một chút: “Đừng để ý tới ông ta, tốt nhất ông ta đừng có về cái nhà này nữa.”

Rõ ràng hai người đang cãi nhau.

Trong trí nhớ của Lý Thanh Vũ, tình cảm giữa chú và dì cực kỳ hạnh phúc, dù công việc có bận rộn đến đâu chú cũng sẽ cố gắng về nhà ăn tối, nếu phải đi công tác, mỗi ngày chú sẽ gọi video trong lúc ăn tối. Mà hôm nay, chú không những không về nhà ăn tối, mà cũng không gọi điện về.

Phần lớn là vì chuyện công ty, nếu không thì Lý Thanh Vũ thật sự không nghĩ ra được lý do gì khiến cặp vợ chồng tình cảm sâu sắc này lại cãi nhau như vậy.

Ăn xong, Lý Thanh Vũ vào phòng Lâm Chiêu trò chuyện vài cậu, cậu hỏi em họ một chút chuyện học hành, đồng thời cũng cho một vài lời động viên an ủi. Để đứa trẻ đừng suy nghĩ quá nhiều, điều quan trọng nhất lúc này là kỳ thi tuyển sinh đại học của Lâm Chiêu.

Trước khi đi, dì Lâm đưa cậu tới trạm xe: “Lão Lâm gần đây bận bịu quá, bằng không dì đã bảo ông ấy ra tiễn con rồi.”

Lý Thanh Vũ: “Không sao đâu dì, dì mau về nhanh đi.”

Tháng hai trời tối rất nhanh, nhiệt độ cũng vì vậy mà nhanh giảm xuống. Khi ra ngoài dì mặc một chiếc áo mỏng nên quả thực bây giờ có chút lạnh.

Dì xoa xoa tay: “Không có chuyện gì, dì đợi con lên xe.”

Lúc này xe cũng đã tới.

Trước khi Lý Thanh Vũ lên xe, trong đầu cậu chợt nảy ra một ý nghĩ, sau đó cậu nhanh chóng quay đầu lại ôm người dì của mình.

Dì Lâm xoa đầu cậu: “Nếu có chuyện gì oan ức thì đều nói dì nghe biết chưa?”

Lý Thanh Vũ đột nhiên muốn khóc, cậu dùng hết sức lực để kiềm chế cảm xúc: “Con biết rồi dì à.”

Cảnh vật dần dần lùi về phía sau, Lý Thanh Vũ ngồi bên cửa sổ quay lại nhìn thấy dì đang vẫy tay với mình. Dì dường như đã sụt cân, ngay cả chiếc áo khoác mỏng cũng không thể che đi được vóc dáng gầy gò của dì.

Viền mắt Lý Thanh Vũ đỏ lên, trong lòng đầy đau xót.

.

Trở về ký túc xá lúc tối muộn, kể từ tối hôm nọ thì lúc này hai người mới lại gặp nhau ở phòng.

Nhìn thấy Lý Thanh Vũ trở về, cậu ta tỏ vẻ không để ý đến cậu. Lý Thanh Vũ biết cậu ta đang chờ cậu tới xin lỗi. Nhưng hiện tại cậu rất mệt mỏi không có tâm trạng, liền lấy đồ đi tắm. Khi tắm xong cậu cũng leo lên giường ngay.

Trình Dã nhìn thấy Lý Thanh Vũ phớt lờ mình từ lúc về cho đến khi lên giường ngủ nên càng tức giận hơn. Cậu ta nổi cáu đá mạnh vào chân giường, nghiến răng nghiến lợi: “Được lắm, có giỏi thì cả đời này đừng nói chuyện với tôi nữa.”

Lý Thanh Vũ leo lên giường liền đeo ngay nút bịt tai tránh tiếng ồn. Tình hình hiện tại ở nhà cùng với hình ảnh người dì lúc tiễn cậu khiến cậu cảm thấy chán nản, bất lực và hoảng sợ.

Cậu bắt đầu hối hận vì đáng lẽ lần trước lúc ở trong bệnh viện cậu nên chủ động đề cập chuyện này với Trình Duy. Cậu đều biết thương nhân làm việc luôn đòi hỏi lợi ích, chứ đừng nói tới người có địa vị cao như Trình Duy. Nhưng biết đâu nếu cậu hỏi, dù có thể không thành công, nhưng ít ra cậu đã cố gắng rất nhiều. Chí ít còn tốt hơn là không làm gì và không thể giúp đỡ như bây giờ.

Vậy thì… lại đi tìm Trình Duy lần nữa sao?

Tuy nhiên Lý Thanh Vũ có chút sợ hãi.

Ảnh hưởng của tin tức tố có độ xứng đôi cao quả thực rất lớn, trước đây đọc tài liệu và tra cứu rõ là không cảm nhận được gì, nhưng tối qua khi tự mình trải nghiệm mới cảm nhận được cái cảm giác muốn chạm vào đối phương, muốn ỷ lại vào người đó, thậm chí muốn nhiều hơn không chỉ là một cái ôm.

Cậu không biết Trình Duy có cảm thấy như vậy không, nhưng có lẽ nó không mãnh liệt bằng cảm giác của cậu. Bằng không với sự tinh ý của Trình Duy, hẳn là anh ta sớm đã nhận ra.

Quả nhiên thuốc giả có thể hại người.