Chương 38

Tự Tịch Sinh dùng ngón cái sờ sờ chiếc nhẫn quang não đeo ở ngón trỏ, nhìn nhân ngư xanh đang ngủ say, lặng lẽ không một tiếng động bơi ra ngoài hang động.

Vùng biển này ban ngày thì vô cùng náo nhiệt, nhưng vào ban đêm thì lại yên tĩnh như vùng đất chết. Đừng nói là cá, Tự Tịch Sinh bơi lội suốt một quãng đường dài cũng không nhìn thấy một bóng sinh vật biển nào cả.

Đáy biển cực kỳ đen tối, chỉ có hang động nơi Đăng Hi ở hoàn toàn yên tĩnh. Cửa hang động vốn không có xương cá bị vứt bỏ, đột nhiên bị lực đẩy nào đó làm rơi xuống khe sâu của đáy biển, âm thành lọc cọc lọc cọc vang lên làm nhiễu loạn bóng tối tĩnh mạch, sự tĩnh lặng của bòng biển được đẩy lên cao.

Xúc cảm lạnh như băng quấn chặt lấy xương cổ tay của Đăng Hi, leo lên trên cánh tay, từ bên trong vỏ sò một nhân ngư đang say giấc nồng chậm chạp bị kéo ra, bởi vì đang ở trong nước biển nên không có bất kỳ âm thanh hay cái gì bị quấy nhiễu.

Cậu bị kéo ra khỏi hang động, kéo vào bóng tối sâu trong những vết nứt sâu của đáy biển.

Sau khi rời khỏi hang động, Tự Tịch Sinh dừng lại ở một chỗ đá san hô ở phụ cận. Anh mở quang não ra nhanh chóng viết một bản thảo giải thích rồi mở giao diện âm thanh ra.

Bởi vì đêm qua thành công phát ra được âm thanh, sự việc chỉ còn lại thời gian một ngày, Tự Tịch Sinh cũng không nóng nảy.

Anh đã chuẩn bị toàn bộ tâm lý, đọc đi đọc lại phần bản thảo giải thích kia nhiều lần, hít một hơi thật sâu và bắt đầu ghi âm.

Không được lên kế hoạch trước chút nào.

“Yêu cầu gọi XH4- số 84, thượng tướng Pol-“

“Yêu cầu gọi XH5- số 85, thiếu tá Áo Mã-“

“Yêu cầu gọi...”

"Yêu cầu gọi...”

Hồi ức giống như một dây leo khóa chặt xâm nhập vào đại não của Tự Tịch Sinh, từ mũi miệng của anh chui ra, rồi một bàn tay vô hình che kín mặt anh, tầm mắt rơi vào bóng tối đến kịt, lại che môi anh, khiến cổ họng anh không thể phát ra âm thanh thành nào.

Bờ môi Tự Tịch Sinh rung rung, mờ mịt há hốc miệng.

Anh rõ ràng không nói gì nhưng bốn phương tám hướng quanh anh tất cả đều là âm thanh. Vô số câu “Yêu cầu gọi—“ chen chúc, lít nhít vang lên bên trong đại não dệt lên một tấm lưới lớn chằng chịt.

Trong đầu anh hỗn loạn hiện lên vô số cái tên, mỗi người như một quả bom không hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể oanh tạc nội tâm Tự Tịch Sinh.

Bởi vì bản thân anh mất kiểm soát trên chiến trường, dẫn đến đế quốc thất bại, làm hại chủ nhân của những cái tên này phải chết một cách vô nghĩa trên chiến trường vốn định sẵn là đã thua.

Áy náy sao? Tội lỗi sao? Thống khổ sao?

Tất cả đều xứng đáng.

Tai và má dường như mất đi sức mạnh, thân là một giao nhân lại sắp trở thành một người chết đuối trong đại dương, cảm giác hít thở không thông mỗi giờ mỗi khắc không ngừng chèn ép lên dây thần kinh đang căng như dây đàn.

Tự Tịch Sinh nặng nề hít một hơi thật sâu rồi lại hít một hơi thật sâu, cố gắng từ bên trong cổ họng gắng gượng phát ra một tia âm thành, âm thanh “Ách ách” không có ý nghĩa vang lên giữa đáy biển rộng lớn, chúng giống như âm thanh của một cái răng cưa cùn đang mài, mỗi chữ mỗi âm đều như dùng răng cùn đó ma sát vào dây thành.

Thật là ồn ào.

Anh không thể nghe thấy những gì mình đang nói, vì vậy một từ chính xác cũng không thể nói lên lời, giống như một con quái vật đang gào thét.

“Nhóc câm?”

Một âm thanh đột nhiên xuyên qua toàn bộ sự ồn ào, tấn công chính xác tới, để Tự Tịch Sinh nghe thấy nó.

“Không nên do dự, không cần phải sợ hãi, cũng đừng nao núng.”

“Anh không vui sao?”

“Tôi hy vọng nó có thể thay thế tôi cùng biển cả chia sẻ với anh.”

“Đem tất cả những cảm xúc tồi tệ, đều ném vào nó.”

Đuôi Bạc vẫy vẫy đuôi, đột nhiên xoay người, Đuôi Bạc giống như mũi tên, nhanh chóng ở bên trong dòng hải lưu như một con thoi. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Tự Tịch Sinh đã trở lại chỗ ở mới của bọn họ.

Anh dừng lại ở miệng hang động trong một thời gian dài, từ từ chậm chạp tiến vào hang động trong bóng tối, dừng lại trước chiếc giường tảo biển của anh, và cầm lấy con ốc biển tinh xải xinh xắn lên.