Chương 37

Vùng biển này trông rất yên bình, không có cá lớn, ngược lại có rất nhiều cá nhỏ và tôm. Ít nhất là so với vùng biển mà Đăng Hi định cư trước đó thì hơn nhiều, không đến mức vắt chày ra nước, nhiệt độ của nước biển cũng trong phạm vi ổn định, thoạt nhìn trông giống như một nơi cư trú tốt.

Đăng Hi đặc biệt đặc biệt hài lòng.

Nhưng Tự Tịch Sinh lại cau mày.

Một vùng biển tốt như vậy, nguồn thức ăn cũng vô cùng giàu có, nhưng bọn họ lại không phát hiện những sinh vật nguy hiểm đứng đầu chuỗi thức ăn, có chút kỳ quái.

Ở vùng sâu của vùng biển, có một vách đá khá lộng lẫy, giống như một vết nứt lớn trên đáy biển, càng nhìn xuống lại càng tối đen. Phía trên có những rạn san hô đầy đủ màu sắc rực rỡ cùng rất nhiều cây leo, đặc biệt đẹp mắt.

Không chỉ có như thế, còn có rất nhiều loài cá bơi qua lại, về sau cũng không cần phiền não suy nghĩ kiếm ăn ra sao.

Đăng Hi mở mắt to hai mắt ngạc nhiên, ngay lập tức tìm kiếm xung quanh vách đá để xem liệu có một hang động nào có thể sống không.

Tự Tịch Sinh cũng theo sau tìm.

Tự Tịch Sinh im lặng nhắm mắt lại cảm nhận dòng nước biển, sau đó bơi tới trước một vách đá bị che phủ bởi tảo biển, anh lấy tay vạch ra, quả nhiên, đằng sau tảo biển xuất hiện một cửa hang.

Đăng Hi cũng nhìn thấy liền bơi tới.

Tầm nhìn dưới đáy biển rất ngắn. Phía sâu trông hang động đen kịt một màu, Đăng Hi cẩn thận từng li từng tí theo sau Đuôi Bạc bơi vào. Trong hang động bốn phương tám hướng đều là những hòn đá gập ghềnh, dưới đáy hang còn được phủ một lớp đá nhỏ.

Ngoài ý muốn là cái hang động này không có sinh vật nào ở nhưng lại vô cùng sạch sẽ. Đăng Hi nhẹ nhàng thở ra, cùng Đuôi Bạc dọn dẹp một chút, rồi vận chuyển vỏ sò lớn vào, sau đó đưa tảo biển cho Đuôi Bạc trải giường.

Đăng Hi đem những vỏ sò mà cậu đã thu gom trước đây ra để trang trí ngôi nhà mới. Đuôi bạc cũng giúp đỡ cậu, quá trình trang trí mất rất nhiều thời gian, cũng đặc biệt vất vả, nhưng lại vô cùng cùng vui vẻ, sắc trời bên ngoài dần dần tối xuống.

Đây là những việc Đăng Hi đều làm mỗi lần chuyển đến ngôi nhà mới, không thể thiếu được. Vì điều này sẽ khiến cậu sinh ra cảm giác quen thuộc với chỗ ở mới, theo đó cảm xúc cô đơn sẽ vơi đi. Mặc dù nó mệt mỏi, nhưng lại rất hạnh phúc.

“Cuối cùng cũng xong!” Đăng Hi mừng rỡ reo lên, cuối cùng việc trang trí nhà cũng hoàn thành.

Thật khó để tin rằng sau khi làm xong công việc rườm rà này, đường đường là người bảo vệ một đế quốc, một nguyên soái đã lấy được vô số huân chương cũng không hề dao động mà giờ đây lại cảm thấy được một cảm giác thành tựu khó có thể dùng lời để diễn tả.

“Tôi thấy đói rồi, nhóc câm, chúng ta ra ngoài kiếm ăn đi?” Đăng Hi trông mong hỏi.

Tự Tịch Sinh gật gật đầu.

Vừa ra khỏi cửa hang, Đăng Hi kinh ngạc kêu lên.

Trước mặt vách đá ở đáy biển là một đàn cá mòi bơi đầy trời, rậm rạp chằng chịt ở trước của hang của họ, cảnh tượng trước mắt thực sự quá rung động.

Tự Tịch Sinh đong đưa vây đuôi, bơi vào đàn cá mòi, đuôi cá màu bạc sáng rực trong nước biển, chiếu xuống những tia sáng được đại dương tô điểm.

Đôi mắt Đăng Hi phóng đại, ngơ ngác cảm khái: “Thật xinh đẹp.”

Muốn sờ quá đi.

Khoảnh khắc tiếp theo, đột nhiên ở trước mắt cậu một tia máu bắn ra.

Ánh mắt Đăng Hi bỗng đình trệ, cậu trơ mắt nhìn Đuôi Bạc bên trái gϊếŧ một con cá, xong bên phải lại một con tiếp, như hận không thể tiêu diệt cả đàn cá mòi.

Gϊếŧ đến điên rồi.

Đăng Hi nuốt một ngụm nước bọt.

Không dám sờ nữa.

Nhờ đám cá mòi này cùng nhóc câm đại khai sát giới đã cho Đăng Hi ăn một bữa tối phong phú. Màn đêm đến nhanh chóng, sau một ngày làm việc mệt mỏi Đăng Hi ở trong ngôi nhà mới nặng nề ngủ thϊếp đi.

Mệt đến mức vỏ sò cũng quên đóng.