Chương 39

Trong bóng tối đen kịt, anh không thể nhìn thấy rõ hoa văn của ốc biển. Anh xoa nó bằng đầu ngón tay, khống chế sức lực của bản thân, để tránh sức lực của giao nhân đêm nó trong một giây liền bóp nát.

Bỗng nhiên, Tự Tịch Sinh muốn nhìn thấy nhân ngư xanh kia bèn nghiêng người nhìn về phía vỏ sò, ánh mắt bỗng dừng lại.

Vỏ sò trống không.

Nhân ngư đuôi xanh đã biến mất.

Tâm trí của Tự Tịch Sinh lúc này bỗng nhiên trở lại hiện thực, đánh hơi được trong hang động có hơi thở của sinh vật biển khác, con ngươi màu bạc bỗng híp lại bắn ra tia hung ác.

Áp lực từ đỉnh của chuỗi thức ăn giữa các vì sao đã đến biển này mà không có báo trước, khiến các sinh vật biển ở toàn bộ vùng biển đang trốn trong bóng tối, tại thời điểm này, đột nhiên bắt đầu rùng mình đến tận xương, sợ hãi. Từ sâu bên trong tâm hồn tự nhiên sinh ra cảm giác e ngại, linh hồn đều cảm thấy run rẩy.

Đăng Hi bị cái lạnh đánh thức.

Giấc mơ ngọt ngào bỗng nhiên rơi vào bóng tối một màu, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, không hề được báo trước mà rơi xuống.

Dưới lòng đất là một cái hầm băng.

Nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, đôi tai và hai má đang hô hấp dường như cũng bị đóng băng, càng ngày càng lạnh –

Đăng Hi mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy bóng tối đen kịt, cậu đang bị cái đuôi của thứ gì đó với tốc độ mạnh kéo vào khe nứt biển sâu.

Đây không phải là mơ, cậu thực sự đang bị kéo xuống!

Đăng Hi mở to mắt, lập tức tỉnh lại.

Cứu mạng!!! Ăn trộm cá!!!!

Chỉ là tối qua cậu quên đóng nắp vỏ sò thôi mà! Tại sao lại bị cá khác bắt đi làm thức ăn dự trữ rồi!

Đăng Hi lập tức vung đuôi cá, cố gắng gỡ thứ gì đó đang kéo đuôi cậu, đồng thời vung vây đuôi lên cao như muốn chạy trốn, ngày sau đó, một cảm giác rùng rợn thoáng chốc ập đến trong lòng Đăng Hi, cậu quay đầu nhìn lại.

Trời quá tối không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Cậu đã bị đưa sâu vào vực thẳm của đáy biển, chỉ có phần trên mới có một tia sáng le lói.

Khả năng cảm nhận trời sinh của nhân ngư mười phần nhạy bén, Đăng Hi mặc dù không nhìn thấy nhưng cũng có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang rẽ dọc dòng nước phía sau rồi nhanh chóng bơi về phía mình.

Không chỉ một dòng nước mà là rất nhiều rất nhiều dòng nước.

Cảm giác lạnh lẽo của những ánh mắt tò mò trong bóng tối khiến Đăng Hi tê cả da đầu, vội chạy nhanh đi, hàng vạn hàng nghìn không thể để bị bắt được!

Nhưng tốc độ bơi của nhân ngư không nhanh lắm, Đăng Hi liều mạng bơi đi, nhưng những thứ đuổi theo sau lưng càng ngày càng gần, huống chi cậu căn bản không quen thuộc với vực sâu dưới đáy biển này.

Không có nơi nào để trốn ngoại trừ việc vùi đầu vùi cổ mà bơi về phía ánh sáng.

Cậu sắp bị đuổi kịp rồi.

Tai và má của Đặng Hi run lên nhanh chóng, thể lực gắng sức quá mức khiến Đăng Hi bơi ngày càng chậm hơn, cuối cùng khi đâm đầu vào rạn san hô trước mặt, cậu không còn sức để bơi nữa.

Đau quá.

Đăng Hi sờ sờ đầu, may mắn là đá san hô rất mỏng manh, đầu của cậu không bị vết thương gì, cậu thở phào nhẹ nhõm, đưa tay sờ loạn đám rong biển lộn xộn trước mặt.

Đột nhiên, bên trong đám tảo biển có thứ gì đó lóe lên một tia sáng nhạt, ngay sau đó, hiệu ứng dây chuyền xuất hiện, từ một tia sáng nhạt nhỏ bé trở thành một cụm tia sáng nhạt, lan ra một khu vực rộng lớn...