Chương 49: Đánh người Việt Quốc

“Công chúa thẩm thẩm, người kia là nói muốn mua thẩm sao ạ?” Quy ca nhi cùng Sở Du Ninh một đường cùng nhau ăn ăn uống uống, lá gan lớn không ít, nắm lấy tay Sở Du Ninh diêu diêu.

Tiếng trẻ con non nớt kêu một tiếng “Công chúa thẩm thẩm” làm tất cả mọi người ở đây đều ngơ ngẩn.

Công chúa?

Là công chúa mà bọn họ nghĩ sao? Công chúa Khánh Quốc của bọn họ sao?

Sở Du Ninh duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ Quy ca nhi, “Không phải mua, là đổi. Giá trị con người của thẩm không đáng giá cả một lượng bạc.”

Mọi người:……

Hiện tại là lúc để ý cái này hay sao?

“Nguyên lai cô là công chúa Khánh Quốc, vậy không cần đổi nữa, công chúa Khánh Quốc vốn dĩ là món hàng chuyện cung cấp cho Việt Quốc chúng ta hưởng dụng. Ha ha……”

Giọng điệu kiêu ngạo cuồng vọng, ánh mắt làm càn đáng khinh.

Phàm là người Khánh Quốc đều nắm chặt quyền phẫn nộ không thôi, đây là nỗi khuất nhục không cách nào thay đổi được. Việt Quốc ỷ vào v·ũ kh·í cường đại, tùy ý ức h·iếp 3 nước khác, trong đó Khánh Quốc bị chèn ép nhiều nhất, tuy có minh ước ở đó, nhưng là việc có bội ước hay không còn không phải do Việt Quốc định đoạt.

“Ta đoán xem, cô công chúa lần trước gả đi Việt Quốc hòa thân chính là đại công chúa, là đại tỷ của cô phải không? Thật là đáng tiếc, mới gả qua chưa được hai năm đã bệnh ch·ết, bổn vương còn chưa có chán cô ta đâu. Bất quá, nếu người kế tiếp là cô, khẳng định có thể sống càng lâu một chút.”

Bổn vương……

Đây là Vương gia Việt Quốc tới chọn công chúa đi hòa thân sao?

Mọi người không khỏi lui về phía sau một bước, đắc tội người Việt Quốc cùng đắc tội Vương gia Việt Quốc vẫn có sự khác nhau.

Sở Du Ninh từ trong trí nhớ của nguyên chủ tìm được ký ức có liên quan đến đại công chúa, đại công chúa lớn hơn nguyên chủ năm tuổi, là đứa con đầu tiên của Cảnh Huy Đế, là công chúa thứ nhất được gả đi Việt Quốc hòa thân sau khi Cảnh Huy Đế lên ngôi hoàng đế, nghe nói gả làm thê tử thứ 2 của Dự Vương Việt Quốc.

Thằng cha não phẵng béo phì, ánh mắt thì ô trọc này tới chọn người đi hòa thân ?Cách 5 năm cũng không biết hiện tại cưới bà vợ thứ mấy rồi, vậy mà Việt Quốc còn làm gã tới chọn công chúa, ý vị nhục nhã qua rõ ràng.

Nếu là người này tới chọn công chúa, vậy thì người mà tứ công chúa gả đi hòa thân trong ký ức của nguyên chủ kiếp trước, chính là thằng cha này à? Nguyên chủ về sau đi Việt Quốc nhờ cậy tứ công chúa, sau đó muốn cùng tứ công chúa giành chồng cũng là thằng cha chết tiệt này sao?

Bà nó 2 đứa đều mắt mù hết rồi à, tranh giành một thằng cha xấu như quỷ, tang thi còn đẹp trai hơn so thằng chả nhiều.

Ngay lúc mọi người cho rằng vị công chúa kiều kiều mềm mại sắp bị dọa khóc, lúc Hồng Lư Tự thiếu khanh muốn tiến lên hoà giải, và lúc Bùi Duyên Sơ nhận ra Quy ca nhi là cháu trai Thẩm Vô Cữu, muốn tiến lên hỗ trợ, Vương gia Việt Quốc vừa rồi còn đang cuồng ngôn vọng ngữ đột nhiên cả người bay ngược đi ra ngoài.

Xung quanh yên tĩnh, lặng im như tờ.

Mọi người đều nhịp nhìn về phía công chúa nhà bọn họ, người vừa mới nhấc chân đạp gã Vương gia là cô thì phải? Bọn họ không bị hoa mắt đúng không?

“Vương gia!”

Đám người Việt Quốc còn lại phục hồi tinh thần, cuống quít muốn qua xem xét thương thế Vương gia nhà bọn họ.

Sở Du Ninh tiến lên bắt lấy tay bọn họ vừa bẻ vừa đá, mọi người nhìn thấy một đám người giống như trái banh hình người, bị đá chồng lên nhau, xếp thành một đống.

Chờ bọn họ kéo tầm mắt về phía công chúa nhà bọn họ, chỉ thấy công chúa nhà bọn họ đang dùng chân dẫm lên ngực Vương gia Việt Quốc, “Ngươi mới vừa nói muốn hưởng dụng ta hử?”

Dự Vương chưa từng bị người chà đạp dưới chân bao giờ, trong lòng tràn đầy nỗi khuất nhục. B·iểu t·ình gã âm ngoan, “Ngươi dám đối xử với bổn vương như vậy, không sợ Việt Quốc huy quân tấn công Khánh Quốc sao?”

“Đó không phải là chuyện sớm hay muộn sao?” Cô còn biết lần đó là lần cuối cùng Khánh Quốc kiên cường, chủ động khai chiến, bất quá nguyên nhân kiên cường lại là vì một mỹ nhân.

“Cô biết là tốt rồi, nếu hiện tại cô quỳ xuống xin bổn vương tha tội còn kịp.” B·iểu t·ình Dự Vương lại trở nên kiêu căng.

Sở Du Ninh nhìn nhìn trời, “Trời hôm nay đẹp quá, rất thích hợp nằm mơ.” Nói xong, cô thu hồi chân, nhấc chân đá thằng cha Vương gia xếp chồng lên đống thuộc hạ đang nằm đo ván của gã.

Lễ Bộ lang trung vươn tay, lời ngăn cản vừa định nói ra ngạnh sinh sinh bị nghẹn lại trong cuống họng. Vì sao không ai nói cho ông ta biết, Du Ninh công chúa dũng mãnh như thế.

Mọi người:…… Đột nhiên thấy hả giận ghê a!

Nguyên lai bọn họ có một cô công chúa có sức mạnh vô cùng lớn, còn dám đem người Việt Quốc đánh sấp mặt, trận đánh nhau này cuối cùng cũng trút cơn giận cho Khánh Quốc một hồi. Giờ khắc này, hình tượng Du Ninh công chúa kiều kiều nhu nhu trong lòng bọn họ trở nên vô cùng cao lớn.