Chương 48: Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga

Năm đó đi theo tiểu bá vương Thẩm Vô Cữu hoành hành khắp kinh thành có thể không nổi danh sao?

“Ngươi mua về không sợ liên lụy cha mẹ ngươi sao?” Trần Tử Thiện cười hỏi.

Bùi Duyên Sơ cười cười, “Ngươi đều không sợ bị cha ngươi đánh gãy chân, ta sợ cái gì.”

Trần Tử Thiện giằng co cùng Bùi Duyên Sơ, “10 lượng!”

Bùi Duyên Sơ bình tĩnh tăng giá, “15 lượng.”

“20 lượng!”

“30 lượng!”

……

“Bọn họ không phải là ngốc tử đi, dùng nhiều tiền c·ướp mua một người trở về, có đống tiền này có thể mua nhiều ít gạo, người mua trở về còn phải tốn lương thực dưỡng.” Sở Du Ninh từ trong tay Phong Nhi cầm một bao mứt hoa quả, vừa ăn vừa đầu uy Quy ca nhi.

Vừa rồi cô nghĩ chính là nếu đối phương khiêu chiến trước, vậy đừng trách cô đem người đương chiến lợi phẩm mang đi, cô không thèm bỏ tiền ra mua đâu.

Quy ca nhi dựa vào chân công chúa thẩm thẩm, một đôi mắt nhìn mãi không chớp mắt, mứt đưa đến bên miệng liền há mồm. Cùng công chúa thẩm thẩm ra tới quả nhiên chơi vui quá, cư nhiên có kịch hay đoạt người.

Trình An + Phong Nhi:……

Người Việt Quốc nếu là biết phụ nữ bọn họ lôi ra bán ở công chúa trong mắt còn so ra kém một cân lương thực, không biết có thể tức giận đến ngất xỉu hay không.

Ngô, có phải trong mắt công chúa, bọn họ cũng lãng phí lương thực hay không?

Trần Tử Thiện cùng Bùi Duyên Sơ cứ như vậy đem Người Việt Quốc lược một bên mà trả giá, từ trước tới nay Người Việt Quốc chưa từng bị người Khánh Quốc làm lơ như thế bao giờ, sắc mặt bọn họ âm trầm.

“Các ngươi dám mua phụ nữ Việt Quốc đương người hầu? Là muốn áp đảo mẫu quốc hay sao?” Thằng cha bụng bự cầm đầu cười lạnh hỏi.

Hai người vốn dĩ còn đang tranh đến hăng say hơi ngừng lại.

Trần Tử Thiện do dự một chút, nghĩ đến cha già sủng th·iếp diệt thê nhà anh ta, cái nhà như thế không diệt vong luôn cho rồi còn giữ làm gì.

Bùi Duyên Sơ còn lại là nhớ tới lời Thẩm Vô Cữu phân phó, đánh ch·ết cũng phải mua.

“Các ngươi không phải đem cô ta ra bán sao? Ta mua lại có vấn đề gì? Chẳng lẽ Việt Quốc có thói quen lật lọng à?” Trần Tử Thiện ngạnh cổ nói.

Bùi Duyên Sơ: “Đúng vậy, từ 1 lượng bạc bán được 30 lượng, thấy đủ đi.”

Người Việt Quốc xem hai người thật sự không sợ ch·ết, âm trắc trắc mà cười cười, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía Sở Du Ninh bên cạnh.

Cô gái này lớn lên đặc biệt kiều tiếu, mắt hạnh má đào, ngón tay ngọc nhỏ dài cầm mứt đưa vào miệng nhỏ anh đào, có vẻ câu nhân khờ mị.

Nha a! Cô còn nhìn hắn, so với những người chung quanh đều vẻ mặt phẫn nộ khuất nhục, cô ăn thật sự thích ý, một đôi mắt mèo linh động trong sáng, sợ là con nhỏ ngốc đi.

Sở Du Ninh ngốc nghếch phát hiện ánh mắt người Việt Quốc tràn ngập ác ý dừng ở trên người, cô mới hãnh diện xem qua. Ánh mắt hắn nhìn cô y như đang nhìn một cục thịt mà nó đang coi trọng vậy?

Không đúng, ánh mắt cô nhìn thấy thịt thực chân thành nóng bỏng, còn ánh mắt hắn nhìn cô có hơi ghê tởm.

Lúc cô đang định làm gì, đám người Việt Quốc chỉ vào cô nói, “Muốn mua cũng được, dùng cô ta tới đổi.”

Sở Du Ninh:…… Câu nói kia nói như thế nào nhỉ? Ăn dưa ăn trúng lên người mình.

Trình An:!!!

Thôi xong rồi! Rốt cuộc cũng tới, anh nên dĩ hạ phạm thượng khiêng công chúa đi mới tốt, hay là khuyên người Việt Quốc rời đi mới tốt đây?

Phong Nhi cũng nóng nảy, chen lên đằng trước che chở công chúa nhà cô, tàn nhẫn phun một ngụm, “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Còn không mau thu hồi mắt chó nhà ngươi!”

Sở Du Ninh nhướng mày, không nghĩ tới tỳ nữ của cô là một cô em nóng bỏng.

Vốn dĩ mọi người đều đang đặt sự chú ý lên người cô gái có giá một lượng bạc, giờ đây tất cả đều nhìn về phía Sở Du Ninh, sau đó phát hiện xác thật cô đẹp hơn so với cô gái đang ngồi trên mặt đất, không nói tới khí chất cao quý, còn xinh đẹp trẻ tuổi hơn cô gái có giá một lượng bạc, vẻ đẹp xen lẫn giữa ngây ngô cùng thành thục, cô gái như vậy quả thật có một tư vị rất khác biệt.

Bùi Duyên Sơ tuy rằng tính lên cũng là biểu ca của Sở Du Ninh, nhưng anh cũng không quen Du Ninh công chúa. Một là Du Ninh công chúa không thường xuất cung, hai là anh là con trai của con vợ lẽ, cũng chưa vào cung lần nào, tự nhiên không nhận ra Du Ninh công chúa, ngày đó Thẩm Vô Cữu thành thân anh có đi tham gia hỉ yến, chỉ là không có tân lang quan, cũng không có vụ nháo động phòng, cho nên không có cơ hội nhìn thấy công chúa trông như thế nào.

Mọi người nhìn cô nương kia kiều mềm ngoan ngoãn, chỉ cảm thấy tạo nghiệt a, có người hảo tâm lặng lẽ ra dấu làm Sở Du Ninh chạy mau.