Chương 50: Công chúa xách đao xông vào Hộ Bộ (1)

Lễ Bộ lang trung chỉ cảm thấy mây đen bao trùm cả đỉnh đầu, ông chỉ là một lang trung ngũ phẩm, lệ thuộc Lễ Bộ, phụ trách tiếp đãi sứ giả, đêm qua người Việt Quốc nhập kinh, ông đã phái người tiếp đãi cho thật tốt, ai biết hôm nay lại xảy ra chuyện như thế này, còn liên lụy đến Du Ninh công chúa. Nhìn thấy công chúa đem người đá bay, tuy rằng ông cũng thấy thực hả giận, nhưng sau khi trút giận thì phải nghĩ cách trấn an đám người Việt Quốc như thế nào lại là chuyện của anh.

“Công chúa thẩm thẩm thật là lợi hại!” Quy ca nhi quơ tay múa chân, hai mắt tỏa sáng. Chờ bé trưởng thành cũng muốn một chân đá bay kẻ địch.

Trình An đã từ bỏ khuyên can, chỉ có thể ở bên cạnh bảo hộ Quy ca nhi, bảo đảm Quy ca nhi không bị người khác đả thương.

Sở Du Ninh duỗi tay đem người phụ nữ trên mặt đất vớt lên, đối với Dự Vương đang chật vật lăn xuống từ tháp người nói, “Đây là chiến lợi phẩm cho việc ngươi đã khiêu chiến.”

Dự Vương:…… Má nó ta khiêu chiến hồi nào!

Gã bị ném lên đống thịt của đám thuộc hạ nên không b·ị th·ương, chính là gả cảm thấy bị sỉ nhục, một sự sỉ nhục xưa nay chưa từng có! Từ trước đến nay chỉ có người Việt Quốc bọn họ nhục nhã đám người Khánh Quốc, khi nào đến lượt người Khánh Quốc cưỡi lên đầu người Việt Quốc.

Người phụ nữ bị Sở Du Ninh kéo đứng dậy, nét vũ mị phong tình trên mặt nháy mắt biến mất không còn một mảnh. Cô sùng bái mà nhìn Sở Du Ninh, trong mắt phảng phất nhìn thấy hi vọng, niềm hi vọng được Sở Du Ninh đốt sáng lên.

Dự Vương đột nhiên nhớ ra cái gì, âm hiểm câu môi, “Được, người đẹp của bổn vương liền gửi tạm ở chỗ cô.”

Nếu cô là công chúa, gã sẽ mang cô về Việt Quốc chậm rãi mà tr·a t·ấn, ngay cả cô đều là của gả, người phụ nữ bị cô mang đi cuối cùng cũng trở lại trong tay gã mà thôi.

“Công chúa, tướng quân chờ ngài về nhà ăn cơm đâu!” Trình An bỗng nhiên cao giọng nói, làm thằng cha Vương gia Việt Quốc biết công chúa đã có chủ.

Sắc mặt Dự Vương trầm xuống, gã đương nhiên biết chuyện trước khi bọn họ đến, cách đây mấy ngày, đích công chúa Khánh Quốc đã gả thấp cho Trấn Quốc tướng quân, vốn dĩ đang giận đám người Khánh Quốc dám trêu đùa bọn họ, giờ biết người đánh gã chính là cô đích công chúa kia, gã càng muốn đem cô mang về Việt Quốc.

Gã đi thì sao hả, còn có thể hưu phu mà, gã cũng không tin hoàng đế Khánh Quốc dám cự tuyệt.

“Còn sớm đâu, đi Hộ Bộ một chuyến còn kịp về nhà ăn cơm.” Sở Du Ninh nhìn trời xem thời gian, không cách nào phán đoán thời gian chính xác được, nhưng mặt trời chưa tới đỉnh đầu thì chưa tới 12 giờ, điều này thì cô biết.

Sở Du Ninh nói, đem người phụ nữ kia đẩy cho Trần Tử Thiện, người đàn ông này nhìn có vẻ nhân phẩm không tồi, “Ngươi giúp ta đưa cô ta đến phủ tướng quân.”

Người phụ nữ nghe được hai chữ “Phủ tướng quân”, thần sắc có chút kích động, là Phủ Trấn Quốc Tướng quân kia sao? Cô thật sự may mắn đến vậy sao?

Chờ cô lấy lại tinh thần, cô công chúa xem cô như chiến lợi phẩm đã nắm đứa trẻ đi rồi.

Lỗ tai Trần Tử Thiện nghe được Sở Du Ninh nói muốn đi Hộ Bộ, anh cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, nếu mà bỏ lỡ anh sẽ hối hận cả đời, vì thế đem người phụ nữ kia đưa cho tùy tùng, làm tùy tùng đưa cô ta đi Phủ Trấn Quốc Tướng quân, chính mình dẫn theo áo choàng đuổi theo công chúa.

Hôm nay Bùi Duyên Sơ cũng được mở rộng tầm mắt, nguyên lai dáng vẻ Du Ninh công chúa là như vậy, nguyên lai Du Ninh công chúa lực lớn vô cùng, Thẩm Vô Cữu có biết không?

Không biết công chúa nếu biết Thẩm Vô Cữu dặn dò anh mua phụ nữ mang về phủ công chúa sẽ như thế nào đây? Một người là chính thất, một người là ngoại thất, Thẩm Vô Cữu có thể khiêng nổi sức lực của công chúa sao?

Việc đã đến nước này, anh chỉ có thể nói: Huynh đệ, nén bi thương.

……

Hộ Bộ

Hộ Bộ thượng thư Văn Tranh nhìn Trấn Quốc tướng quân đang bình tĩnh uống, trong lòng buồn bực.

Tên Trấn Quốc tướng quân này không ở nhà dưỡng thương cho khỏe chạy tới Hộ Bộ uống trà là gì, nói chuyện nhân sinh à, không đúng, thúc giục lương thảo làm gì. Sau này hắn cũng không thể lên chiến trường được, Thẩm gia quân còn có thể nắm trong tay Thẩm gia bao lâu đều khó mà nói đâu.

Bởi vì hôm qua hai nhà vì chuyện từ hôn nháo không vui, sau khi Văn Tranh biết ý đồ Thẩm Vô Cữu đến đây, than nghèo tố khổ một phen, cũng liền mặc kệ anh, nhưng nguyên một người lớn như vậy ngồi chình ình ở đây, thật là làm người không tĩnh tâm làm việc được.

Thẩm Vô Cữu cũng là nghe nói công chúa xách đao tới Hộ Bộ, không yên lòng mới ngồi xe ngựa lại đây, không nghĩ tới, anh tới Hộ Bộ cũng không phát sinh chuyện gì, anh đành phải thuận tiện thúc giục thúc giục lương thảo.

“Thẩm tướng quân, mặc dù ngài ngồi chờ ở đây, bản quan cũng vô pháp biến ra lương thực cho ngài a. Mấy năm nay, triều cống cho Việt Quốc vào hàng năm đều tăng thêm, Nhạn Hồi quan lại ch·iến tr·anh không ngừng, Khánh Quốc thu hoạch có tốt cách mấy cũng chịu không nổi tiêu hao như vậy a. Ta đã làm kho lúa ở các nơi gom góp lương thảo, ngài về chờ trước đi?”

Thẩm Vô Cữu buông chung trà, nhẹ nhàng cười, “Văn đại nhân, ta khuyên ông lúc có thể dễ dàng giải quyết thì giải quyết nhanh gọn đi, bằng không……”

Văn Tranh cười lạnh, “Thẩm tướng quân, ngài đang uy h·iếp bản quan ư? Bản quan lấy không ra lương thảo cho ngài, ngài còn có thể rút kiếm chém bản quan không thành?”

Thẩm Vô Cữu lắc đầu, “Ta là nói, bằng không, ta cũng cứu không được Hộ Bộ.”

“Lời ngài vừa nói là có ý gì?” Trong lòng Văn Tranh trầm xuống, hoài nghi Thẩm Vô Cữu đã nắm được nhược điểm gì của ông.

Không chờ Thẩm Vô Cữu nói tiếp, thủ vệ ngoài cửa vội vàng chạy vào, “Đại nhân không hay rồi! Du Ninh công chúa, Du Ninh công chúa xách theo đại đao xông vào kho lúa rồi!”