Chương 43: Hộ Bộ thiếu lương thực nhà ta (2)

Edit: YUI

Nhà ta……

Hai chữ này rơi vào trong lòng Thẩm Vô Cữu, lăn tăn vài đợt sóng, giảo đến trong lòng anh không đươc yên.

Trình An thật cẩn thận nhìn chủ tử nhà mình, dùng sức gật đầu, “Không chỉ đơn thuần là lương thực, còn có tiền lương của các chiến sĩ ở biên quan, cũng may Thẩm gia quân đủ trung tâm, mấy năm không phát lương bạc đều không phản kháng qua, đổi qu·ân đ·ội khác thử xem, chỉ mấy ngày là phản.”

Sở Du Ninh xoa tay hầm hè, vật tư thế giới này tuy rằng rất nhiều, nhưng không thể tùy tiện đoạt, nếu là của cô, vậy đừng trách cô đoạt về.

Ân, công chúa gả vào phủ tướng quân liền cam chịu đồ của phủ tướng quân chính là đồ của cô, hiện giờ biết được Hộ Bộ thiếu lương thực phủ tướng quân, vụ này làm nhiệt huyết cô sôi trào. Ở mạt thế kẻ dám đoạt vật tư của cô đã sớm luân hồi mấy trăm lần.

“Công chúa, chuyện lương thảo ta sẽ giải quyết, nàng……”

“Ta đi đòi lương thực về, chàng đem thanh kiếm kia cho ta sờ sờ nhé?” Sở Du Ninh đánh gãy lời anh định nói. Ở mạt thế có vật tư chính là hoàng đế, chắc là cũng thông dụng ở chỗ này.

Trong lòng Thẩm Vô Cữu nhảy dựng, “Công chúa định làm cái gì?”

“Chàng đừng quản ta sẽ làm gì, chàng chỉ cần nói có cho ta sờ hay không.”

Thẩm Vô Cữu:…… Đột nhiên cảm thấy toàn thân có hơi nóng, đại khái là hôm qua sốt cao chưa khỏi đi.

Anh bất đắc dĩ thở dài, “Không thể cho nàng sờ thanh kiếm kia được.”

Hôm qua còn chỉ là muốn nhìn, hôm nay biến thành muốn sờ soạng, ngày mai chẳng phải sẽ mở miệng đòi nguyên cây kiếm luôn sao.

Nếu là có thể nói, Sở Du Ninh tự nhiên là muốn lấy luôn cây kiếm, rốt cuộc nếu là thanh kiếm kia có thể cho cô hấp thu năng lượng, đến lúc đó thanh kiếm khẳng định sẽ bị hỏng.

“Cứ quyết định như vậy đi!” Sở Du Ninh coi như không nghe thấy anh đã cự tuyệt, vỗ bàn, đứng dậy bỏ đi.

Thẩm Vô Cữu:……

Thẩm Vô Cữu nhìn bóng dáng cô chạy nhanh bỏ trốn, có chút dở khóc dở cười, ng·ay sau đó lại nghiêm mặt, suy tư tìm hiểu nguyên nhân cô một hai đòi phải xem Thái Khải Kiếm. Chẳng sợ trong lòng anh đã không còn cách nào xem cô và cô công chúa trong mộng kia là một người, nhưng anh vẫn phải thận trọng, rốt cuộc Thái Khải Kiếm liên lụy quá nhiều.

Chẳng lẽ cô nghe được lời đồn Thái Khải Kiếm có thể đại biểu cho vị trí Trấn Quốc tướng quân, muốn thông qua Thái Khải Kiếm khống chế Thẩm gia quân?

Thẩm Vô Cữu lắc đầu, phân phó Trình An, “Ngươi theo sau bảo hộ công chúa.”

*

Sở Du Ninh cũng không đi dạo phố, xoay người đi luyện võ trường trong phủ. Luyện võ trường ở phía tây phủ, nơi đó cất chứa rất nhiều binh khí, mỗi ngày đều có gia binh chà lau giữ gìn.

Phong Nhi cùng Kim Nhi nhìn vẻ mặt công chúa không che giấu được hưng phấn, luôn cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra, nhìn nhau, chạy nhanh theo sau. Công chúa đi nhanh quá.

Lúc Sở Du Ninh đến luyện võ trường, nhìn thấy Quy ca nhi đang cầm tiểu kiếm gỗ hắc hắc ha ha mà múa máy, cô đi qua nắm lấy tay Quy ca nhi đang cầm kiếm gỗ đâm thẳng ra.

Lạch cạch!

Kiếm gỗ…… Bị gãy!

Sở Du Ninh cầm nửa cây kiếm gỗ trong tay, thân mình cứng đờ. Cô không phải cố ý, là kiếm gỗ này quá giòn, tiểu đậu đinh sẽ không khóc đi?

Quy ca nhi rốt cuộc có phản ứng, há mồm muốn khóc, “Oa ô…… Mẫu thân nói đây là cây kiếm gỗ phụ thân đích thân làm cho cháu khi cháu còn trong bụng mẹ.”

Thôi xong rồi!

Sở Du Ninh giống đứa trẻ làm sai, trong lòng hoảng loạn, cây kiếm có ý nghĩa như vậy lại bị cô lộng gãy.

“Cháu đừng khóc, thẩm mang cháu đi chơi nha?” Sở Du Ninh đem nửa thanh kiếm gỗ trong tay nhét trả cho tiểu đậu đinh, nghiêm túc đền bù, cô chưa từng dỗ con nít bao giờ a.

Nước mắt Quy ca nhi còn treo trên lông mi, vừa nghe công chúa thẩm thẩm muốn dẫn bé đi chơi, nháy mắt đã quên khổ sở, “Thật, thật vậy chăng? Công chúa thẩm thẩm muốn mang Quy ca nhi đi chơi?”

“Chờ đó.” Sở Du Ninh buông bé, đi đến trước kệ binh khí, từ phía trên chọn một cây đại trường đao, khiêng lên vai, nhìn Quy ca nhi, “Đi thôi.”

Ánh mắt Quy ca nhi sáng lên, ôm cây kiếm gãy chạy chậm tiến lên nắm lấy tay công chúa thẩm thẩm, trên mặt tiểu bao tử mang theo hưng phấn.

Dáng vẻ Công chúa thẩm thẩm như vậy giống như muốn dẫn bé đi đánh giặc, bé dựng thẳng tiểu bộ ngực, ở trong lòng bé, dáng vẻ phụ thân đi xuất chinh chính là như vậy.

Sở Du Ninh trộm liếc nhìn tiểu đậu đinh, thấy bé xác thật không khổ sở, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt dừng lại trên tiểu kiếm gỗ bé đang ôm, vẫn cảm thấy có chút khi dễ trẻ con.

“Thẩm lộng hư kiếm gỗ của cháu, hôm nào thẩm bồi cho cháu một cây khác được không?” Công chúa là một người dũng cảm thừa nhận sai lầm, nếu là tinh thần lực của cô khôi phục, cô có thể trả cho bé một cây khác giống nhau như đúc.