Chương 42: Hộ Bộ thiếu lương thực nhà ta (1)

Edit: YUI

Công chúa xuất giá như cô đều có, phủ tướng quân lớn như vậy không có đạo lý nào lại không có ruộng.

“Phủ tướng quân tất nhiên là có thôn trang, nhưng là những thương binh già yếu này nếu làm việc cho phủ tướng quân sẽ bị cho rằng họ là gia nô của phủ tướng quân, khó tránh khỏi mang tai mang tiếng. Thẩm gia là muốn cho bọn họ có một nơi an cư lạc nghiệp, hơn nữa bọn họ hành động không tiện, chịu người quản chế ngược lại không ổn. Cho nên, tằng tổ phụ ở quê quán cắt một miếng đất lớn làm đồng ruộng dùng để an trí những người này, bọn họ có thể lượng sức mà đi, tự lực cánh sinh, bận tâm bọn họ chân cẳng không tiện, còn hứa không ít chỗ tốt cho trong tộc, làm tộc nhân giúp đỡ chăm sóc một ít.”

Sở Du Ninh gật gật đầu, ở mạt thế lão nhược bệnh tàn có miếng ăn mới mặc kệ có chịu quản chế hay không, có bị thương lòng tự trọng hay không, nhưng nơi này không phải mạt thế.

Thẩm Vô Cữu thấy cô không có nghi vấn, nhìn về phía Trương Nhị Ngưu, “Ta phái người đưa ngươi trở về, thuận tiện xử lý việc này. Trở về nói cho những người khác, cứ an tâm đi, chỉ cần Phủ Trấn Quốc Tướng quân không sụp đổ, lời hứa của phủ tướng quân vẫn luôn còn.”

“Dạ! Chúng tiểu nhân sẽ cố gắng làm ruộng, tranh thủ có thể nhiều tích cóp chút lương thực cho các huynh đệ trên chiến trường.” Trương Nhị Ngưu kích động đến đỏ hốc mắt.

Mấy năm nay, bọn họ có đất, một người ăn no cả nhà không đói bụng, dư thừa lương đều giao cho trong tộc đưa đi biên quan đưa cho Thẩm gia quân, có một chút là một chút, mới không cô phụ ân trọng của Trấn Quốc tướng quân.

Thẩm Vô Cữu ngẩn ra, không nghĩ tới bọn họ còn có tâm ý này, chỉ là phần tâm ý này có tới biên quan hay không thì không biết được.

……

Tiễn đi Trương Nhị Ngưu, Thẩm Vô Cữu quay đầu lại nhìn thấy công chúa nhăn mày, tựa hồ đang suy tư chuyện đại sự gì, nhìn quen cô làm mọi việc không suy nghĩ, đột nhiên lúc này lại suy tư, nhưng thật ra có chút không thói quen.

“Công chúa cũng thấy được, hiện giờ hoàn cảnh phủ tướng quân là thu không đủ chi, theo lý nhà này nên giao cho nàng quản lý, chỉ là đại tẩu không tiện đem cục diện rối rắm này giao cho nàng.” Thẩm Vô Cữu nhân cơ hội này đem chuyện quyền quản gia nói ra.

Sở Du Ninh xua tay, “Chỉ cần không cắt khẩu phần ăn của ta, mặc kệ ai quản gia ta đều thấy không sao cả.”

Dễ dàng thỏa mãn như vậy, xem ra các tẩu tẩu đã uy nghĩ nhiều, bất quá cũng phải, ở chung một ngày ngắn ngủn, anh có thể nhìn ra được vị công chúa này chính là một người không kiên nhẫn quản việc vặt nơi hậu trạch.

“Bất quá, phủ tướng quân vì sao lại nghèo?” Sở Du Ninh hỏi. Nếu những thương binh đó còn có thể tự lực cánh sinh, dù có yêu cầu cứu trợ cũng không đến mức đào rỗng cả phủ tướng quân.

Trình An lập tức giải thích, “Công chúa, ngài không biết, Hộ Bộ thiếu lương thảo Thẩm gia quân không đưa, phủ tướng quân chỉ có thể tự xuất tiền túi ra bù.”

Triều đình sợ tướng quân biên quan tay cầm trọng binh tạo phản, cũng không cấp ruộng đất cho quân nhân tự cấp tự túc, mà triều đình làm các địa phương gần biên quan phân chia đồng ruộng, phụ trách trồng trọt lương thảo, những người trồng trọt đều là phạm nhân phạm tội lưu đày tới đó, còn có bá tánh địa phương, từ triều đình phái chuyên gia phụ trách, Hộ Bộ phụ trách thu mua về giao cho quân đội ở biên quan làm lương thảo, mà người vận chuyển lương thảo cũng đảm nhiệm chức Giám quân.

Mấy năm nay Nhạn Hồi quan cùng Tuy Quốc giao chiến không ngừng, bị một đám người lấy lý do lương thảo hao tổn quá lớn, không đủ lương thảo giao cho Thẩm gia quân, hoặc là dù có giao lương thảo cũng chỉ là gạo mốc cũ mà thôi.

Trình An cảm thấy Du Ninh công chúa dù sao cũng là công chúa, chuyện hôm qua tuy không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, nhưng là mơ hồ nghe nói là bởi vì công chúa được bệ hạ coi trọng, chủ tử mới có thể rửa sạch tội danh nhanh như vậy, nếu công chúa ở trước mặt bệ hạ nói một câu, nói không chừng lương thảo mà Hộ Bộ thiếu nợ đã lâu không phát sẽ có thể đòi về.

“Trình An!” Thẩm Vô Cữu lớn tiếng quát lớn, căn cứ vào lòng tự trọng nam nhân, anh không muốn làm công chúa biết những việc này, có vẻ như đang thể hiện sự khó khăn của mình trước công chúa.

Trình An lập tức câm miệng, đôi mắt lại chờ mong mà nhìn chằm chằm Sở Du Ninh.

Không nghĩ tới Sở Du Ninh vuốt cằm, đôi mắt càng ngày càng sáng, nhìn về phía Trình An, “Ngươi nói, Hộ Bộ thiếu lương thực nhà ta đúng không?”