Chương 44: Kho lúa trên Quỷ Sơn

Edit: YUI

Quy ca nhi nghe xong trộm liếc mắt nhìn công chúa thẩm thẩm một cái, lại thu hồi ánh mắt, lại trộm nhìn, cắn cắn môi, bỗng nhiên dừng lại bước chân.

“Làm sao vậy?” Sở Du Ninh thấy tay nhỏ trong tay rút ra, dừng lại bước chân. Chẳng lẽ tiểu đậu đinh lại muốn khóc à?

“Công chúa thẩm thẩm, kiếm gỗ không phải do thẩm làm hư ạ.” Quy ca nhi chỉ vào chỗ bị vỡ trên kiếm gỗ, “Mẫu thân nói kiếm gỗ đã nứt rồi, sẽ gãy muốn giúp cháu cất đi, nhưng cháu không cho. Mẫu thân còn bảo cháu nếu có làm gãy thì đừng có khóc nhé, mà cháu lại đi khóc nhè.”

Câu phía sau bởi vì ngượng ngùng, nên nói rất nhỏ tiếng.

Sở Du Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô đã nói mà, cô cũng không dùng sức gì cả. Sức cô tuy mạnh, nhưng đã sớm khống chế đến mức đăng phong tạo cực (*).

Đăng phong tạo cực (*) đạt được hoặc lên tới đỉnh cao nhất.

Bất quá, cũng là vì cô nắm lấy cây kiếm của tiểu đậu đinh, hai lực cùng tác động lên kiếm nên nó mới bị gãy.

Sở Du Ninh sờ sờ đầu bé, “Là tiểu nam tử hán thành thật.”

“Công chúa thẩm thẩm còn mang cháu đi chơi nữa không?” Quy ca nhi nghĩ rất đơn giản, công chúa thẩm thẩm là bởi vì làm hư tiểu kiếm gỗ của bé mới dẫn bé đi chơi, hiện tại không phải, công chúa thẩm thẩm sẽ không dẫn bé đi theo chơi nữa.

Sở Du Ninh xoa bóp khuôn mặt nhỏ của bé, dắt tay bé, “Để khen thưởng cháu vì đã làm một người thành thật, mang cháu đi chơi.”

Quy ca nhi hoan hô, “Cảm ơn công chúa thẩm thẩm!”

“Không cần cảm ơn. Chờ có rảnh thẩm làm cho cháu một cây kiếmm cháu có muốn hay không?”

“Giống cây kiếm mà phụ thân đã làm hay sao ạ?”

“Giống! Còn là loại biết bay nữa đấy.”

“Kiếm biết bay? Muốn muốn muốn!”

Phong Nhi cùng Băng Nhi xem công chúa khiêng đại đao, nắm Quy ca nhi liền như vậy đi rồi, có chút ngốc, vẫn là Phong Nhi tỉnh táo lại, làm Băng Nhi hồi Minh Huy viện cùng Trương ma ma nói một tiếng, còn cô thì tắc chạy nhanh theo sau.

Quy ca nhi gã sai vặt nhìn nhìn, cũng chạy nhanh đi thông báo cho đại phu nhân.

Trình An chờ ở cửa phủ nhìn thấy công chúa khiêng cây đại đao đi tới, không khỏi trố mắt nhìn.

Anh hoài nghi đôi mắt mình xảy ra vấn đề, rõ ràng công chúa nhìn kiều kiều mềm mại, sao mà anh lại nhìn thấy công chúa khiêng đại đao lên vai thế này.

Sở Du Ninh nhìn thấy Trình An, dừng chân, “Chủ tử nhà ngươi sai ngươi tới đây là có chuyện gì?”

Trình An chắp tay, “Chủ tử làm thuộc hạ tới bảo hộ công chúa.”

Sở Du Ninh đánh giá anh từ trên xuống dưới, vừa lúc thiếu một người dọn lương, “Đuổi kịp.”

Trình An nhìn cây đao trên vai cô, cùng với Quy ca nhi cô đang dẫn theo, “Công chúa, ngài đây là muốn đi đâu?”

Sở Du Ninh liếc nhìn anh một cái, “Ngươi không phải nói Hộ Bộ thiếu lương nhà ta sao?”

Xem b·iểu t·ình công chúa nhất định phải đòi về được được, Trình An cảm thấy chính mình đã gây hoạ.

“Công chúa, việc này có phải nên xin chỉ thị bệ hạ một chút hay không?” Anh cảm thấy anh còn có thể cứu vớt một chút.

Sở Du Ninh cười nhạo, bước chân không ngừng, “Phàm là bệ hạ chịu quản chuyện này thì Hộ Bộ cũng không dám thiếu lương nhà ta đến nông nỗi này đâu, ngươi cảm thấy xin chỉ thị hữu dụng à?”

Trình An gật đầu, sau đó bay nhanh lắc đầu. Lời này không thể gật đầu, đây là đại nghịch bất đạo, tuy rằng anh cũng cảm thấy đúng là vậy.

“Công chúa tính toán làm như thế nào? Không sợ bệ hạ trách tội hay sao?”

“Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa (*).” Sở Du Ninh chính nghĩa lẫm nhiên.

Thiên kinh địa nghĩa (*) đạo lý rõ ràng, không thay đổi,; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ, là chuyện hiển nhiên.

Trình An thấy khuyên không nổi, đành phải nói, “Công chúa, thuộc hạ xách đao giùm ngài nha.”

“Không cần.” Sở Du Ninh vượt qua phủ cửa phủ, còn nhân tiện xách Quy ca nhi đi ra ngoài. V·ũ kh·í của mình đương nhiên là phải do chính mình cầm, khi sử dụng mới thuận tay.

Trình An đành phải làm thủ vệ đi thông tri chủ tử một tiếng, còn mình thì chạy nhanh theo sau.

……

Thẩm Vô Cữu chỉ cho rằng công chúa nhiều lắm là tiến cung đi mách lẻo với bệ hạ, hoàn toàn không nghĩ tới công chúa khiêng đại đao tới Hộ Bộ đòi nợ.

Anh làm quản gia phái người đi xử lý chuyện ở quê quán, từng đạo mệnh lệnh được ban ra, xử lý xong chuyện trong phủ, anh mới bắt đầu xử lý chuyện lương thực, đối với Trình Hữu nói, “Ngươi phái người ngầm đi Quỷ Sơn lục soát một chút, nhìn xem có lương thực hay không.”

Trình Hữu trố mắt, Quỷ Sơn sở dĩ xưng là Quỷ Sơn, là bởi vì người đi vào có đi mà không có về, ban đêm quỷ khóc sói gào, còn truyền ra lời đồn Quỷ Vương đón dâu, thế mà ở trên đó lại giấu lương thực à? Nhưng sao chủ tử lại biết?

Thẩm Vô Cữu không có giải thích, trong mộng anh nhìn thấy Anh quốc công à không Trung Thuận Bá dùng kho lúa trên núi cùng Việt Quốc thay đổi tánh mạng của cả gia đình.

Hiện giờ công chúa không giống vị công chúa trong mộng luôn làm anh hoài nghi anh chỉ là nằm một giấc mộng hoang đường mà thôi, nếu việc này được đến chứng thực, anh lại muốn lừa mình dối người đều khó.

Có phê lương thực kia, anh cũng có thể làm càng nhiều chuyện.