Chương 41: Thẩm thị nhất tộc

Edit: YUI

Hai người vào đại sảnh, đại sảnh đã có một người đàn ông trung niên đứng ngồi không yên, thấy bọn họ tiến vào, phảng phất bị kim đâm đứng lên, mặt lộ vẻ sợ hãi.

Người đàn ông trung niên là binh lính đi theo Trấn Quốc tướng quân đời trước, do bị thương nên đã giải giáp nhiều năm, nhưng khí khái của một người quân nhân phảng phất đã khắc sâu vào trong xương cốt, tuy rằng là lần đầu tiên nhìn thấy đương nhiệm Trấn Quốc tướng quân, có chút co quắp, nhưng vẫn lớn tiếng vang dội mà hành lễ.

“Tiểu nhân Trương Nhị Ngưu tham kiến tướng quân!” Trương Nhị Ngưu quỳ xuống đất ôm quyền, chẳng sợ ông chỉ có một bàn tay.

Thẩm Vô Cữu hoạt động xe lăn tiến lên phía trước, dùng tay mình giúp ông hoàn thành động tác ôm quyền, “Miễn lễ.”

Trương Nhị Ngưu lại đỏ hốc mắt, trong nháy mắt, sở hữu lo lắng bất an tân tướng quân không quản bọn họ nữa, tất cả đều biến mất.

“Ở trong phủ nghỉ ngơi có tốt không?” Thẩm Vô Cữu quan tâm hỏi.

Trương Nhị Ngưu liên tục gật đầu, “Đa tạ tướng quân lo lắng, tiểu nhân nghỉ rất khá.”

Thẩm Vô Cữu gật đầu, “Ngươi không xa ngàn dặm mà đến thật ra đã xảy ra chuyện gì?”

Nói đến việc này, Trương Nhị Ngưu liền co quắp, “Tướng quân, Thẩm tộc trưởng nói muốn thu hồi ruộng đất đã cho chúng ta trồng trọt, đem chúng ta đuổi ra khỏi Thẩm gia thôn, chúng ta thật sự là không biện pháp mới thương nghị, từ tiểu nhân lên kinh tới phủ tướng quân hỏi một chút cho rõ ràng.”

Bọn họ cũng không có biện pháp nào khác, những người thương tàn giống bọn họ chẳng sợ giải giáp trở về người trong nhà cũng chướng mắt họ, có thể được Thẩm gia an trí đến quê quán của tướng quân là một chuyện rất may mắn. Bọn họ không tay không chân còn có thể hỗ trợ nhau phối hợp làm việc, chỉ cần có thể có miếng cơm ăn là có thể sống sót, một đám chiến hữu cùng nhau sống chung cũng không cảm thấy cô tịch.

Mấy năm nay có phủ Trấn Quốc Tướng quân trợ giúp đảo cũng an ổn, chỉ là nửa tháng trước Thẩm gia tộc trưởng đột nhiên sửa miệng muốn thu hồi đồng ruộng phòng ốc của bọn họ, không cung cấp trợ giúp cho bọn họ nữa, bọn họ đã tận lực không muốn làm phiền phủ Trấn Quốc Tướng quân, lần này bọn họ không thể không da mặt dày tìm tới cửa.

Sắc mặt Thẩm Vô Cữu xanh mét, thiếu chút nữa lại làm vỡ miệng v·ết th·ương.

Thẩm thị nhất tộc cũng là do phủ Trấn Quốc Tướng quân đề bạt lên, có thể phát triển Huyện Định An trở thành thôn lớn, không thoát khỏi việc họ có quan hệ với phủ Trấn Quốc Tướng quân, bất quá mới mấy thế hệ, cũng đã hủ bại đến nhường này. Đồng ruộng dùng để dưỡng thương binh là vốn riêng của Thẩm gia đưa, phủ tướng quân còn tặng riêng cho gia tộc hai trăm mẫu đất làm đất đai ông bà, sở dĩ đem thương binh an trí ở quê quán chính là vì làm tộc nhân chiếu cố chút, không nghĩ tới họ lại trở mặt vô tình nhanh đến thế.

Chuyện lần này, hẳn là thế tử Trung Thuận Bá trên đường hồi kinh đi ngang qua Huyện Định An sai người đi làm, người trong tộc lo lắng vạ lây cá trong chậu (*), vội vã muốn phủi sạch quan hệ.



Vạ lây cá trong chậu (*) được trích từ câu nói “thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư”, có nghĩa là cổng thành bị cháy, tai học lây đến cả cá, câu nói này được trích từ một sự tích ở TQ thời xưa, kể về việc cổng thành bị cháy, tai họa đến bá tánh trong thành bị nhốt không ra được và uổng mạng.

Sở Du Ninh một ngụm uống cạn chén trà, phun lá trà trong miệng ra, người thế giới này hình như không thích uống nước, chỉ thích uống trà, hương vị trà có hơi đắng sáp, cô không quá thích.

Động tĩnh bên cô khiến cho Thẩm Vô Cữu chú ý, nghiêng đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn đến cô dùng nắp trà che lấp, le lưỡi phun lá trà trong miệng ra, lửa giận trong lòng như thủy triều thối lui.

Người khác uống trà là lấy nắp trà bát đi vụn trà, nhấp một ngụm trà, cô thì ngược lại, ngẩng đầu nốc cả ly trà vào miệng.

Trương Nhị Ngưu lầm tưởng là những lời ông vừa nói chọc công chúa không vui, thấp thỏm bất an.

Kỳ thật ông đã tới kinh thành từ mấy ngày trước, chỉ là không nghĩ tới vừa vặn gặp phải việc tướng quân thành thân, một ngày vui như vậy ông cũng không dám tới cửa lây xui xẻo cho người ta, cho nên ông tá túc trong một ngôi miếu hoang ở ngoài thành hai ngày, thẳng đến hôm qua mới không thể không tới cửa.

“Công chúa có cao kiến gì hay không?” Thẩm Vô Cữu hỏi.

Sở Du Ninh buông chén trà, “Còn không phải là không có đất sao? Phủ tướng quân chẳng lẽ không có ruộng đất?”