Chương 39: Trương ma ma biết cô không phải nguyên chủ



Thẩm Vô Cữu lại hỏi, “Khương đạo trưởng đã an trí thỏa đáng chưa?”

Khương đạo trưởng là người anh phát hiện khi đi ngang qua một đạo quan rách nát trên đường hồi kinh, trong lúc tá túc qua đêm đúng lúc gặp gỡ Khương đạo trưởng luyện đan bị nổ lò luyện đan, làm anh nhớ tới thứ v·ũ kh·í khiến Việt Quốc xưng vương xưng bá.

Ba nước khác không phải chưa từng âm mưu trộm bí phương chế tác v·ũ kh·í kia, Khánh Quốc cũng không thiếu phái người trộm lẻn vào Việt Quốc, đáng tiếc Việt Quốc chỉ dựa vào v·ũ kh·í này xưng bá, không có khả năng dễ dàng làm người biết bí phương chế tác.

Việc Khương đạo trưởng nổ lò luyện đan cùng v·ũ kh·í hỏa dược của Việt Quốc có hiệu quả như nhau, cho nên anh đã đem người quải trở về, nếu thật sự có thể nghiên cứu chế tạo ra, chẳng sợ không có uy lực như Việt Quốc, nhưng cũng góp một phần lực lượng trong trận chiến với Việt Quốc, mà không phải chỉ có thể khuất nhục mà chờ b·ị đ·ánh.

Nếu có thể thành công, đối với chuyện anh định làm kế tiếp sẽ như hổ thêm cánh.

“Đã an trí tốt, đồ vật yêu cầu cũng đưa đi, Trình Hữu đang theo dõi sát.” Trình An nói.

Thẩm Vô Cữu gật gật đầu, buông bức tranh sơn thủy xuống, làm Trình An đẩy anh đi ra ngoài.

……

Sở Du Ninh rời đi Đông Khóa Viện, đi ngang qua phòng của Trương ma ma, nhìn thấy Trương ma ma từ trong phòng đi ra, nhìn đông nhìn tây một hồi, ôm đồ trong lòng ngực hướng góc ch·ết không có gió mà đi.

Sở Du Ninh tò mò mà theo sau, chờ nhìn đến Trương ma ma lấy ra một chồng tiền giấy, dùng mồi lửa bậc lửa, đốt vàng mã, cô giống như đã hiểu ra chuyện gì.

Sở Du Ninh lại thật sâu nhìn Trương ma ma một hồi, mới xoay người rời đi.

Đã biết cũng tốt, có thể tiếp thu cô hoan nghênh, không thể tiếp thu vậy không phải người đi chung đường.

Cô không nghĩ tới việc muốn cố tình giả dạng thành nguyên chủ mà sống, cô chính là cô, vì sao phải vì chuyện xuyên tới đây phải sống thật cẩn thận che giấu chính mình, phải đi giả dạng thành một người khác mà sống, ở mạt thế khổ tuy có khổ, đều nhưng cô vẫn sống được rất tùy tính đâu.

Sở Du Ninh đứng ở trong viện, nhìn bầu trời đêm đầy sao lập lòe tỏa sáng, có hơi nhớ đội viên bá vương hoa.

*

Sáng sớm hôm sau, Sở Du Ninh vừa dùng đồ ăn sáng vừa nhìn chằm chằm Trương ma ma.

Trương ma ma bị nhìn đến không hiểu ra sao, sờ sờ mặt, “Công chúa, trên mặt nô tỳ có gì không ổn à?”

“Không có, ma ma hôm nay quá đẹp.” Sở Du Ninh muốn xem thử sau khi Trương ma ma biết cô không phải nguyên chủ sẽ có biến hóa gì.

Trên mặt Trương ma ma cười thành một đóa hoa, “Nô tỳ đều đã 30 mấy tuổi rồi, còn đẹp cái gĩ nữa chứ.”

“Hơn ba mươi còn chưa có già đâu, vẫn có thể tìm người cùng sinh nhãi con nha.” Trong trí nhớ của nguyên chủ, vị này đi theo Hoàng Hậu tiến cung, đến nay vẫn chưa gả.

Trương ma ma cho rằng công chúa nhìn ra cái gì, không nghĩ làm bà lưu lại bên người cô, ngẩng đầu sốt ruột hỏi, “Công chúa muốn đuổi nô tỳ đi sao?”

Sở Du Ninh buồn bực, “Sao ta lại muốn đuổi ma ma đi được chứ? Gả chồng sinh con cùng công tác không hề xung đột a.”

“Nô tỳ không gả chồng, quãng đời còn lại chỉ muốn hầu hạ công chúa cùng tứ điện hạ.” B·iểu t·ình Trương ma ma kiên quyết, chỉ thiếu việc chỉ tay lên trời thề độc.

“Vậy được, chừng nào ma ma muốn gả chồng thì nói với ta nha.” Sở Du Ninh vẫn rất quan tâm đến nhu cầu của đội viên.

Trương ma ma quyết định bỏ qua đề tài này.

Sở Du Ninh húp một ngụm cháo thơm nồng, nhớ thương 500 cân gạo ngày hôm qua cô lôi về từ hoàng cung, trong lòng như lửa nóng. Đây chính là gạo trắng, nếu là ở mạt thế đội Bá Vương Hoa sẽ bị đội dị năng giả khác hâm mộ ch·ết.

“Ma ma, bà từng nói trong của hồi môn có ruộng đất phải không? Đem ruộng đất đều bán, bán lấy tiền mua lương thực thực.” Vạn nhất mất nước thật, ruộng đất đều không phải của cô, vẫn là lương thực nhìn thấy được tương đối vững chắc.

Trong lòng Trương ma ma nhảy dựng, “Công chúa đã nghe nói về tình huống của phủ tướng quân, nên tính toán mua lương thực thực trợ giúp phủ tướng quân sao?”

“A?” Sở Du Ninh ngẩng đầu, “Tình huống Phủ tướng quân như thế nào? Vì sao muốn ta mua lương thực trợ giúp phủ tướng quân?”

“Vậy vì sao hôm qua công chúa lại hướng bệ hạ muốn 500 cân lương thực chứ?”

“Bởi vì ta muốn ăn a, ăn không hết thì ta để dành tích trữ.”

Trương ma ma bị câu trả lời của cô làm nghẹn họng, “Công chúa sợ là không biết, Thẩm gia vẫn luôn dưỡng thương binh lui ra từ trên chiến trường, họ không chỗ để đi, lại già nua yếu ớt, một hai năm còn dễ nói, nhưng hàng năm đều như vậy, gia tài giàu có cỡ nào cũng chịu không nổi, huống chi Thẩm gia lập nghiệp đến thế hệ của phò mã cũng chỉ mới tích lũy được bốn đời.”