Chương 38: Ý nghĩa thật sự của Thái Khải Kiếm

Nàng không cảm thấy mặc như vậy có tật xấu gì, áo dài quần dài, ngay cả cổ áo đều che kín cổ còn không thể gặp người, niệm tình thế giới này không có tang thi phân thượng, nhẫn đi.

Sở Du Ninh lại quét mắt nhìn các góc trong phòng ngủ, không thấy thanh kiếm, ngẩng đầu hỏi Thẩm Vô Cữu, “Thật sự không thể cho ta xem thanh kiếm sao?”

Thẩm Vô Cữu kiên định lắc đầu, “Không thể.”

“Vậy được, lần sau ta lại ghé thăm.” Sở Du Ninh nói xong xoay người đi ngay.

Thẩm Vô Cữu sửng sốt, bởi vì thương thế, chỉ dám cười nhẹ một tiếng. Tinh thần bám riết không tha thiệt hết nói nổi, còn trắng trợn táo bạo mà khai ra nữa chứ.

Trình An ở bên ngoài đang há mồm ngáp, nhìn thấy Sở Du Ninh từ trong phòng đi ra, đều quên khép miệng lại.

Đây là chuyện khi nào? Sao công chúa lại từ thư phòng đi ra, mới vừa rồi hắn nhìn thấy góc áo chợt lóe kia chẳng lẽ là công chúa?

“Vất vả, cho ngươi.” Sở Du Ninh đem đĩa bánh hạch đào thuận tay mang ra tới kia đưa cho Trình An, tản bộ rời đi.

Trình An càng ngốc, công chúa khoác quần áo của chủ tử từ thư phòng đi ra, còn tặng điểm tâm cho hắn, nói hắn vất vả à.

“Trình An.”

Trong phòng truyền đến âm thanh chứng minh hắn không phải đang nằm mơ.

Trình An lấy lại tinh thần, chạy nhanh vào nhà.

Thẩm Vô Cữu ngồi trở lại trên xe lăn, làm Trình An đẩy hắn đến thư phòng, kéo bức tranh sơn thủy rất lớn đang treo ở trên tường ra, lộ ra Thái Khải Kiếm đang đặt trên giá kiếm ở bên trong.

Thái Khải Kiếm toàn thân đen nhánh, điều đáng ngạc nhiên chính là thanh kiếm này làm người không cảm giác được nửa phần nhuệ khí, thâm thúy tự nhiên, mặc cho ai cũng nhìn không ra đây là danh kiếm quét ngang ngàn quân ở trên chiến trường.

Thái Khải Kiếm là tằng tổ phụ ngẫu nhiên được đến, nghe nói là dùng một khối kỳ quái cự thạch chế tạo mà thành, cũng là dựa vào thanh kiếm này kiến công lập nghiệp, về sau thanh kiếm này tùy mấy thế hệ người Thẩm gia chinh chiến sa trường, ý nghĩa phi phàm, thậm chí ở trong Thẩm gia quân ẩn ẩn trở thành đồ vật đại biểu Trấn Quốc tướng quân, bởi vì không phải ai đều có thể khống chế được Thái Khải Kiếm.

Các thế hệ đồng lứa với phụ thân và nhị thúc không có ai có thể khống chế được, tới rồi thế hệ này của hắn, đại ca cũng không được, người mạnh mẽ khống chế sẽ b·iểu t·ình hoảng hốt, thần chí không rõ. Có người nói qua Thái Khải Kiếm biết nhận người, cho nên về sau có quy định rằng ai có thể khống chế được Thái Khải Kiếm thì người đó sẽ trở thành gia chủ đời kế tiếp cũng chính là tân Trấn Quốc tướng quân.

Ng·ay cả tổ phụ cùng phụ thân cũng bắt đầu ẩn ẩn tin tưởng, hắn còn nhớ rõ hồi tám tuổi, trong lúc vô ý nghe thấy việc này, bởi vì tò mò đã trộm chạy vào thư phòng nhón mũi chân bắt lấy Thái Khải Kiếm, trừ bỏ cảm thấy nặng cũng không cảm thấy có cái gì.

Sau lại, nghe nói ai có thể khống chế Thái Khải Kiếm, người đó sẽ chính là gia chủ, cho nên khi hắn lên mười tuổi, phụ thân dẫn hắn đến trước mặt Thái Khải Kiếm làm hắn cầm nó lên, hắn ch·ết sống không muốn.

Trấn Quốc tướng quân đời kế tiếp chỉ có thể là đại ca, hắn chỉ muốn làm một thiếu gia Thẩm gia ăn chơi trác táng, không muốn lên chiến trường đâu.

Thẳng đến năm mười ba tuổi, phụ thân cùng đại ca ch·ết trận, hắn mới biết cái gì gọi là trời sập, không kịp chờ hắn trưởng thành lên, ng·ay sau đó nhị ca m·ất t·ích, tam ca tao ngộ ám s·át, 16 tuổi hắn dứt khoát cầm lấy Thái Khải Kiếm lao tới chiến trường.

Khi đó hắn sở dĩ có thể nhẫn tâm bỏ lại mẫu thân đi biên quan, bất quá là bởi vì muốn đem Thẩm gia quân nắm chặt ở trong tay, trên sách sử ghi lại công cao lấn chủ (*) không thể ch·ết già quá nhiều, nếu phụ huynh ch·ết thật sự cùng đương kim có quan hệ, có binh quyền nơi tay, hắn muốn làm cái gì cũng phải có tư bản mới được.

Công cao lấn chủ (*) ý chỉ những người có công lao cao hơn, lấn át chủ nhân mà họ đang theo. Trong lịch sử từng có các vị danh tướng khôn ngoan biết rất rõ hậu quả của việc này cho nên họ sử dụng phương thức khác nhau nhưng đều đạt được mục đích là nhận được một cuộc sống bình yên đến già.



Danh tướng Vương Tiễn là đại danh tướng nước Tần cuối thời Chiến Quốc. Trong chiến dịch thôn tính 6 nước, một mình ông dẫn quân tiêu diệt 3 nước Triệu, Yên, Sở. Con ông là Vương Bí cũng cầm quân diệt 2 nước Tề, Ngụy. Cha con ông tiêu diệt 5 nước, công lao quá to lớn, vượt xa các tướng khác. Vương Tiễn có công lớn được phong hầu, công danh hiển hách. Vương Tiễn thấu hiểu lòng vua, biết rõ hậu quả đáng sợ của “công cao lấn chủ”. Trước khi dốc sức diệt Sở, ông cầu xin Tần vương Doanh Chính đất đai, sau khi diệt Sở lại từ giã sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang. Do đó Tần Thủy Hoàng rất yên tâm đối với ông. Vì vậy, Vương Tiễn có thể chết già, thật sự rất cao minh.

Cũng may mắn, những năm gần đây, hắn không tra ra là Cảnh Huy Đế làm, Thẩm gia quân mới không bước ra Nhạn Hồi quan nửa bước.

“Ngươi không phát hiện công chúa đi vào?” Thẩm Vô Cữu hỏi phía sau Trình An.

Trình An cùng Trình Hữu thân thủ không hề thua kém ám vệ trong cung, ở trong quân cũng thường thường đảm đương binh lính thám báo, công chúa mặc một bộ đồ trắng đi lại trong đêm, vậy mà Trình An không hề phát hiện?

Trình An hồi tưởng chuyện vừa rồi, lắc đầu, “Thuộc hạ không nghe thấy tiếng bước chân, chỉ nghe thấy tiếng cây trúc đứt gãy.”

Thẩm Vô Cữu trầm ngâm một lát, “Lại đi tra một chút cuộc đời công chúa, toàn diện không bỏ sót.”

“Tuân lệnh.” Trình An nghiêm túc ghi nhớ.