Chương 37: Đêm khuya ghé thăm (2)

Tiến vào Đông Khóa Viện, Sở Du Ninh nhìn thấy trong viện có trồng rừng trúc, trong đầu chợt lóe lên một món ăn tên là măng từng được miêu tả trong sách. Nó có hình nón, trên nhọn dưới tròn, lột vỏ ra là thịt măng trắng tinh như ngọc, từng khúc từng khúc, vị tươi mới ngon miệng.

Lại là một món ăn mới lạ, cây trúc rõ ràng chỉ là cây gậy, mầm nhú ra cư nhiên cũng có thể làm thành mỹ thực, có thể thấy được thế giới trước mạt thế có bao nhiêu phong phú.

Những tiểu thuyết mà cô từng lật xem đến nát nhàu thường hay nhắc đến món măng xào thịt (*), rõ ràng là tiểu hài tử đã làm sai chuyện, vậy mà chỉ cần ăn một đốn măng xào thịt liền không có việc gì, cô muốn biết món măng xào thịt ăn ngon cỡ nào.

Măng xào thịt (*) có nghĩa là ăn đòn, theo như mình hiểu thì người lớn trong nhà sẽ lôi cây roi mây chuyên dùng để đánh mấy đứa con nít hư, không nghe lời.

Sở Du Ninh liếʍ liếʍ môi, nếu không phải có chuyện quan trọng phải làm, cô đều muốn lưu lại đào thử xem.

Sở Du Ninh từ đường nhỏ lót đá xanh đi vào thư phòng, nhìn thấy Trình An đứng gác đêm bên ngoài cửa, cô đá cục đá dưới chân vô rừng trúc, trong lúc tầm mắt Trình An bị cục đá kinh động, cô nhanh chóng xuất hiện dán mép tường bò lên cửa sổ.

Đêm hè gió lạnh phơ phất, cửa sổ đang mở ra, vừa lúc phương tiện Sở Du Ninh chui vào.

Trình An từ rừng trúc thu hồi ánh mắt, phảng phất nhìn thấy có góc áo hiện lên trước mắt, hắn không yên tâm mà đem cửa sổ và cửa ngoài thư phòng đều tuần tra mấy lần xác định không có gì dị thường mới yên lòng.

Chờ Trình An đi khỏi, Sở Du Ninh mới ngồi dậy, tay chân nhẹ nhàng hướng bên trong đi.

Nương ánh sáng từ mặt trăng, cô đem đồ vật trên giá trưng bày đồ cổ từng cái một xem qua, nhìn thấy một chồng bánh hạch đào trên án thư, thuận tay cầm mấy cái bánh ăn, một chút cũng không giống như đang đi ăn trộm.

Thư phòng cùng phòng ngủ được ngăn cách bằng bình phong, Sở Du Ninh tìm khắp thư phòng bên này cũng không tìm được bóng dáng nửa cây kiếm nửa, chẳng lẽ Thẩm Vô Cữu cũng giống cô, thói quen đặt thanh đao ở nơi tùy tay có thể lấy được?

Sở Du Ninh đi vô phòng ngủ, không quên lại lấy một khối bánh hạch đào, chỉ là mới vừa chuyển qua bình phong liền đối diện một đôi mắt sắc bén như chim ưng, hai mắt kia sau khi nhìn thấy cô cũng không hế thấy ngoài ý muốn chút nào.

Thẩm Vô Cữu đã dự đoán được cô sẽ không như vậy dễ dàng từ bỏ chuyện muốn xem Thái Khải Kiếm, chỉ là hắn không dự đoán được cô thế nhưng sẽ tới trong bộ dáng này.

Trên người cô mặc rõ ràng là áo trong khi đi ngủ, chiếc áo màu trắng nhạt, thuần khiết và tốt đẹp, trong tay còn cầm điểm tâm ăn, nếu hắn không nhìn lầm, đó là món bánh hạch đào được đặt ở bên ngoài.

Nếu là bọn đạo chích trên đời đều giống cô, người của nha môn bắt người cũng dễ dàng, thấy một người bắt một người.

Hơn nữa, cô nửa điểm cũng không hiểu được mặc thành như vậy xuất hiện trong phòng ngủ nam tử có ý nghĩa như thế nào, tuy rằng bọn họ hiện giờ cũng xem như là phu thê.

Sở Du Ninh nhìn thấy Thẩm Vô Cữu tỉnh, còn ung dung ngồi trên mép giường, dường như chuyên môn chờ cô tới, cô cũng không hề hoảng loạn chút nào.

Thẩm Vô Cữu đứng dậy đi đến giá cắm nến kia mở ra mồi lửa thắp sáng ngọn đèn dầu, xoay người nhìn về phía thiếu nữ có vẻ mặt hết sức tự nhiên, “Công chúa đã suy nghĩ tốt lý do tại sao lại tới đây chưa?”

Sở Du Ninh nhìn về nam nhân đang dùng một tay cẩn thận che chở miệng v·ết th·ương, hắn mặc một bộ áo trong màu trắng, tóc dài rối tung, thoạt nhìn so ban ngày nhu hòa không ít.

Đem dư lại một ngụm bánh hạch đào nhét vào trong miệng, nàng vỗ vỗ tay phủi vụn bánh, “Ta lo lắng thương thế của ngươi, cho nên riêng đến thăm ngươi.”

Thật là lý do quang minh chính đại a.

Khóe miệng Thẩm Vô Cữu hơi hơi giơ lên, “Vậy làm phiền công chúa nhớ mong, ta đã hạ sốt, không có gì đáng ngại.”

Sở Du Ninh gật gật đầu, “Vậy ta về đây.”

Nói đi là đi, không mang theo nửa điểm do dự, nếu không phải biết nàng vì Thái Khải Kiếm mà đến, Thẩm Vô Cữu đều phải cho rằng nàng chỉ là đi dạo ngang qua.

“Công chúa chờ đã.” Hắn từ trên giá áo lấy áo ngoài chậm rãi tiến lên phủ lên cho cô.

Sở Du Ninh ngẩng đầu, cả ngày xuống dưới, Thẩm Vô Cữu không phải nằm chính là ngồi, lần này hắn đứng trước mặt cô, chẳng sợ bởi vì thương không đứng thẳng được, cũng ước chừng cao hơn cô một cái đầu. Nhìn nhìn lại chính mình, chiều cao hiện tại của cô cùng lắm là 1m6, bất quá, mới 16 tuổi, khẳng định còn có thể cao lên 1 mét 65 giống cô hồi trước ở mạt thế.

Cô thu hồi ánh mắt hâm mộ, giật nhẹ quần áo, “Lại là lo lắng ta cảm lạnh?”

Thẩm Vô Cữu đảo qua đường cong dưới lớp áo trong đơn bạc, lỗ tai hơi nóng, dùng vẻ mặt bình tĩnh như đang ở trước thiên quân vạn mã nói, “Công chúa, áo trong chỉo1 thể mặc ở trong phòng không thể mặc ra ngoài gặp người.”

Đôi mắt Sở Du Ninh trợn trừng nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng thỏa hiệp.