Vậy là sau khi trở về kinh thành, Liễu Lâm Khê không đến pháp trường, mà lại đến nhà hát.
Tô Hằng đã cử người đến báo trước với chủ nhà hát, nói rằng "Quý nhân" hôm nay dẫn bằng hữu cổ vũ, cho nên ông chủ nhà hát đã sai người trực tiếp dẫn mọi người đến gian phòng tốt nhất trong cả nhà hát. Có lẽ vì Liễu Lâm Khê ngồi xe ngựa khá lâu nên có hơi mệt, sắc mặt tái nhợt. Lý Yển nhìn cậu vài lần, mày hơi nhíu lại, nhưng không nói gì.
Lúc này vở diễn đã sắp bắt đầu, nhà hát đã chật ních người, rất nhiều người không có chỗ ngồi, đều đứng ở một góc nhỏ chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, vở diễn đã chính thức bắt đầu.
Tiên sinh thoại bản vừa mở miệng nói chưa hết một câu, Liễu Lâm Khê vừa uống một ngụm trà đã lập tức phun ra ngoài.
Chỉ nghe tiên sinh thoại bản nói: "Nói về vị Tật Phong tướng quân anh tuấn phi thường, tài tử kinh thành người người ngưỡng mộ, ngay cả vị Hoàng đế mặt lạnh của chúng ta cũng không thể thoát khỏi. Nghe đồn để có được sự ưu ái của Liễu tướng quân, Bệ hạ đã dùng đủ mọi thủ đoạn… Hôm nay, tại hạ sẽ kể cho mọi người biết, Bệ hạ đã không ngừng theo đuổi như thế nào để cuối cùng ôm được tướng quân về…"
Liễu Lâm Khê nghe kịch bản này, cảm giác cả người đã sắp xấu hổ đến sắp chết. Vở diễn này đơn giản là miêu tả chân thực những hành động đa tình của chính cậu, đặc biệt là biểu cảm của Lý Yển lúc xem kịch, phảng phất như đang nói: Trẫm đã làm qua những chuyện như vậy sao? Sao Trẫm lại không biết!
Liễu Lâm Khê: . . .
Bệ hạ, xin ngài nghe thần giải thích!
Đây không phải thoại bản do ta viết!
Kẻ nào dám sửa lời của lão tử!
Ban đầu, Liễu Lâm Khê viết thoại bản này với mục đích lấy lòng Lý Yển.
Bên ngoài không phải đều đồn rằng cậu và Trình Viễn mới là chân ái, còn Lý Yển là kẻ chia rẽ uyên ương hay sao? Vậy thế cậu cố tình viết một câu chuyện về việc mình ái mộ Lý Yển và chủ động theo đuổi hắn. Một là để rũ sạch quan hệ với Trình Viễn, hai là để cứu vãn hình tượng cho Lý Yển. Dù sao thì trong nguyên tác, Lý Yển và Trình Viễn sau này sẽ trở mặt thành thù, Liễu Lâm Khê hy vọng rằng sau này mình sẽ không bị kẹt giữa hai người và trở thành bia đỡ đạn.
Nhưng tiên sinh thoại bản của vở diễn này lại sửa đổi chuyện xưa của cậu.
Cốt truyện hiện tại được diễn ra là Lý Yển mặt dày mày dạn theo đuổi Liễu Lâm Khê, còn Liễu Lâm Khê thì miễn cưỡng đáp ứng.
Đáng nói nhất là sau khi thoại bản này được biểu diễn, nó lại nhận được phản ứng vô cùng tốt.
Hiện nay trong lòng bách tính, Lý Yển đã từ một kẻ ác chia rẽ uyên ương biến thành kẻ bám víu Liễu Lâm Khê.
Nếu là trước đây xem thoại bản này, Liễu Lâm Khê có lẽ sẽ không cảm thấy xấu hổ như vậy, nhưng nhìn lại bây giờ, cậu chỉ cảm thấy nực cười.
"Liễu tướng quân cố ý dẫn trẫm đến xem thoại bản này, là có dụng ý gì?" Lý Yển hỏi.
"Thần..." Nét mặt Liễu Lâm Khê đầy vẻ lúng túng, thầm nghĩ trong lòng ta cũng rất hoang mang, ta thật khổ quá mà.
Lúc này, chủ nhà hát dẫn theo người mang rượu thịt tiến vào, nhiệt tình chúc mừng, nói: "Quý nhân, ngài quả thực là đại ân nhân của tại hạ, thoại bản này của ngài vừa được diễn ở kinh thành, nhà hát của chúng ta đã lập tức trở thành nhà hát nổi tiếng nhất cả con đường."
Liễu Lâm Khê vốn đã vô cùng lúng túng, chỉ nghĩ rằng miễn không thừa nhận là mình viết, ít nhiều cũng giữ được chút thể diện. Chẳng ngờ, ông chủ nhà hát vừa xuất hiện đã tuôn một tràn như thác đổ, nói hết cả những điều nên nói và không nên nói, khiến Liễu Lâm Khê muốn che miệng ông ta cũng không kịp.
"Thoại bản này là do ngươi viết?" Lý Yển hỏi Liễu Lâm Khê.
Chưa đợi Liễu Lâm Khê trả lời, ông chủ kia đã vội vàng nói: "Vị công tử này là bằng hữu của quý nhân ư? Vị quý nhân này của chúng ta quả thực là tài hoa hơn người. Lúc trước, khi ngài ấy đưa thoại bản cho tại hạ xem, tại hạ còn thầm nghĩ cả kinh thành này đều đang xem kịch của Trình công tử, ai sẽ đi xem kịch của Bệ hạ chứ? Nhưng nhờ có quý nhân thuyết phục tại hạ, lại bỏ ngân lượng ra để chúng ta chi trả cho các tiểu nhị, mới có được cục diện như ngày hôm nay."