Chương 39

Ông chủ nhà hát nói xong liền muốn cúi lạy Liễu Lâm Khê, mặt mày cậu đỏ bừng, trăm lời cũng cãi không được. Lý Yển liếc thấy bộ dạng lúng túng của cậu, cũng không còn tức giận nữa, chỉ cảm thấy trong lòng hơi nghi hoặc, vì sao Liễu Lâm Khê lại viết ra một vở diễn như vậy? Còn cố ý kéo hắn đến xem.

"Bệ hạ, thần không có ý gì khác." Đợ sau khi chủ nhà hát rời đi rồi, Liễu Lâm Khê mới nói với Lý Yển: "Trước đây, thần thấy Bệ hạ bị Trình Viễn chọc tức, lại vô tình hay tin, trong dân gian vẫn luôn đồn thổi chuyện của thần và Trình Viễn. Thần sợ Bệ hạ hiểu lầm, nên mới..."

"Ngươi sợ trẫm không vui, nên mới làm vậy?" Lý Yển hỏi.

"Đúng vậy." Liễu Lâm Khê nói: "Thần và Trình Viễn thực sự không liên quan gì với nhau..."

Liễu Lâm Khê thầm nghĩ, dù sao ta cũng phải rũ sạch quan hệ với Trình Viễn. Nếu sau này ngài và cậu ta thực sự trở mặt thành thù, chỉ mong ngài niệm tình mà đừng liên lụy đến ta!

Lý Yển thấy Liễu Lâm Khê một mực nhìn mình với ánh mắt đầy nồng nhiệt, trong lòng khẽ động, có chút bàng hoàng.

Liễu Lâm Khê không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng thấy sắc mặt hắn đã dịu đi, vội vàng nở một nụ cười ân cần với Lý Yển.

Chốc lát sau, ông chủ nhà hát lại đi vào, nói rằng có vài vị công tử xem kịch nghe nói vị quý nhân viết thoại bản cũng đã đến nhà hát, đều tranh nhau muốn đến mời rượu. Liễu Lâm Khê vì kiên dè Lý Yển, định bụng sẽ từ chối, nhưng lại thấy đám công tử cậu ấm kia đã chen chúc nhau đi vào.

Đám người họ vừa nhìn thấy Liễu Lâm Khê, sắc mặt liền sáng bừng, nhưng khi nhìn sang Lý Yển, lại có người hít vào một ngụm khí lạnh. Ngày đó, khi Lý Yển đến Liễu phủ, những người từng đến cầu hôn đều phần nào có thể nhận ra hắn. Người dẫn đầu đám người và Lý Yển càng thêm quen thuộc, vừa nhìn thấy hắn ngồi đây, đã lập tức muốn chuồn, nhưng lại bị đám người phía sau chặn lại, đành mặt mày toát mồ hôi lạnh đứng nguyên tại chỗ.

Phía sau, lần lượt từng đám công tử ăn chơi trác táng tiến đến, bọn họ không quen biết Lý Yển cũng không quen biết Liễu Lâm Khê, vừa nhìn thấy hai người có tướng mạo phi thường ngồi đây, đều vui mừng khôn xiết, nghĩ đến nhân cơ hội này uống thêm vài chén cho thỏa thích mới được.

Lục Du Tranh muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại bị Lý Yển dùng ánh mắt ngăn lại.

Hắn muốn xem những người này muốn nói gì với tiên sinh viết thoại bản này.

"Cảnh Trạch, không phải ngươi muốn cùng tiên sinh uống rượu sao? Mau lên đi." Người phía sau thúc giục.

Lâm Cảnh Trạch nhìn Lý Yển rồi lại nhìn Liễu Lâm Khê, thầm mắng đám ngu ngốc phía sau đến tận tổ tiên mười tám đời.

Lý Yển trên mặt không biểu lộ cảm xúc, còn Liễu Lâm Khê thì vô cùng lo lắng, sợ rằng những người này lại mạo phạm Lý Yển, làm lớn chuyện thì khó mà thu dọn. Dù sao tối nay là do cậu đề nghị đi xem kịch, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện gì.

"Ngươi không đến thì ta đến." Một thanh niên đã hơi say khướt tiến đến, nhìn thoáng qua Lý Yển rồi lại nhìn Liễu Lâm Khê, giơ chén rượu lên nói: "Xin hỏi vị nào là tiên sinh viết thoại bản? Tại hạ xem thoại bản hôm nay, vô cùng yêu thích, đặc biệt muốn cùng tiên sinh đối ẩm một chén.”

Liễu Lâm Khê vừa muốn mở lời, Lý Yển đã vội vàng hỏi trước: "Vì sao ngươi lại thích thoại bản này?"

"Hắc hắc, không giấu gì huynh đệ, đám công tử chúng ta, hễ người nào có lòng nam sắc, thì ai mà không từng mơ tưởng đến Liễu tướng quân cơ chứ? Ngay cả trong số chúng ta đang đứng đây, ngày đó cũng đã có vài người đến Liễu phủ để cầu hôn. Tuy nhiên... Hắc hắc, chẳng ai có thể cướp được từ tay Bệ hạ." Người đó rõ ràng đã say khướt, phía sau đã có người giật áo nhắc nhở, nhưng hắn ta lại chẳng hề hay biết, tiếp tục lè nhè nói: "Tuy chúng ta không có phúc hưởng thụ, nhưng xem qua thoại bản, tưởng tượng một phen cũng được chứ?"