Chương 37

Liễu Lâm Khê vô cùng hoang mang, ta đã to gan lớn mật như vậy rồi, còn có tâm trí đi ăn tiệc tối sao?

Chắc đây không phải là bữa tối cuối cùng chứ?

Liễu Lâm Khê đi theo thị vệ đến đó, hành lễ với lão Vương gia và Lý Yển.

Lão Vương gia bảo cậu ngồi cạnh Lý Yển, Liễu Lâm Khê vô cùng căng thẳng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lý Yển vẫn luôn né tránh ánh mắt của cậu, thậm chí còn không nhìn cậu lấy một lần.

"Liễu tướng quân đã khỏe hơn chưa?" lão Vương gia mở lời hỏi han một cách quan tâm.

"Đa tạ Vương gia, mọi thứ đều tốt." Liễu Lâm Khê nói.

"Bệ hạ từ nhỏ đã lên ngôi, bên cạnh không có ai để có thể nương tựa. Liễu tướng quân đã quyết định ở lại kinh thành, sau này hãy gánh vác nhiều hơn một chút, chia sẻ bớt âu lo cho Bệ hạ." lão Vương gia nói.

"Vâng." Liễu Lâm Khê nói: "Nếu Bệ hạ không chê bai, thần… nhất định sẽ không ngần ngại nhảy vào dầu sôi lửa bỏng."

Lý Yển nghe vậy nhấp một ngụm rượu, vẫn như cũ không nhìn Liễu Lâm Khê.

Suốt bữa tiệc, lão Vương gia không ngừng quan sát Liễu Lâm Khê. Bởi vì tướng mạo ông ấy trông rất hiền từ, cậu bị ông ấy nhìn chằm chằm cũng không cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, có Lý Yển mặt lạnh ngồi bên cạnh, không ai có thể khiến cậu khó chịu hơn.

"Tiên đế năm hai mươi tuổi đã làm phụ thân và có được Yển Nhi. Trước đây ta từng suy nghĩ, khi nào Yển Nhi sẽ thành gia lập thất, có con của riêng mình.” lão Vương gia nhìn Liễu Lâm Khê với nụ cười trên môi, nói: "Yển Nhi tuy nhỏ hơn ngươi, nhưng vẫn là người đáng tin cậy, hai người các ngươi phải cố gắng hơn nữa."

Liễu Lâm Khê không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của lão Vương gia, nhưng vẫn gật đầu cho có lệ.

Vốn tưởng rằng bữa cơm gia đình này sẽ kết thúc như vậy, không ngờ đến cuối cùng lão Vương gia bỗng dưng thay đổi chủ đề.

"Liễu tướng quân thấy Thoan Hà Doanh thế nào?" lão Vương gia bỗng dưng hỏi.

Câu hỏi này quả thực quá nhạy cảm, nhất là khi nguyên chủ không lâu trước đây còn thảo luận vấn đề này với Lý Yển. Liễu Lâm Khê trong lòng cân nhắc kỹ lưỡng, mới thận trọng lên tiếng.

"Thần… thường xuyên ở Tây Bắc, cũng không am hiểu về Thoan Hà Doanh." Liễu Lâm Khê nhìn Lý Yển một cái rồi lại nói tiếp: "Nhưng thần nghe nói chủ soái Thoan Hà Doanh vẫn luôn bất kính với Bệ hạ, vừa có trách nhiệm bảo vệ kinh kỳ trọng địa, lại không tôn kính Thiên tử. Thần cho rằng đây là điều đại kỵ."

Lão Vương gia gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Liễu Lâm Khê âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng nghĩ đến một chuyện. Trong nguyên tác, nguyên chủ bị ám sát ngay bên bờ Thoan Hà, cũng không biết kẻ ám sát nguyên chủ có liên quan đến Thoan Hà Doanh hay không. Nếu Lý Yển thực sự đã đề cập với nguyên chủ việc chưởng quản Thoan Hà Doanh, thì việc nguyên chủ trở thành cái gai trong mắt Thoan Hà Doanh cũng là điều hợp lý.

Chẳng lẽ, trong nguyên tác, kẻ ám sát nguyên chủ chính là người của Thoan Hà Doanh?

Đêm đó Lý Yển vẫn luôn im lặng, Liễu Lâm Khê muốn hỏi nhưng không dám hỏi, lo lắng đến mức không ngủ được.

Mọi người ở lại trong viện một đêm, ngày hôm sau đã lập tức trở về kinh thành.

Trên đường đi, Liễu Lâm Khê và Lý Yển vẫn ngồi chung một cỗ xe ngựa. Ban đầu Liễu Lâm Khê còn có hơi thấp thỏm, đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ rằng vừa đến kinh thành đã bị bắt đi chém đầu. Nhưng tối qua cậu đã thức trắng cả đêm, thêm vào đó là sức khỏe của cậu vốn đã suy yếu, nên trên đường đi không ý thức được mà ngủ thϊếp đi.

Tỉnh dậy sau giấc ngủ, Liễu Lâm Khê phát hiện đầu mình vẫn còn trên cổ, không chỉ vậy, mà đầu cậu còn đang dựa vào vai của Lý Yển.

Liễu Lâm Khê: ...

Thật là tội nhiều không sợ đầu ít mà.

"Tướng quân, Bệ hạ, đến nhà hát rồi." Giọng nói của Tô Hằng vang lên từ bên ngoài.

Liễu Lâm Khê khựng lại, ngẩn người một lúc, mới nhớ ra trước đây hình như đã nói khi nhà hát khai trương sẽ mời Lý Yển đến xem trò vui. Sau những chuyện xảy ra hai ngày nay, cậu vốn đã quên mất chuyện này, không ngờ Tô Hằng lại sắp xếp đâu vào đấy, mà Lý Yển còn đồng ý nữa chứ.