Chương 27

Nghĩ như vậy, đợi một thời gian cho đến khi Bách Quốc Minh “cút” đi, Bách Nhiên mới chậm chạp mua điện thoại mới.

-

Ban đêm.

Kéo rèm cửa sổ che kín mít, Bách Nhiên nghiêng người dựa vào giường, bởi vì vừa tắm xong nên tóc vẫn còn ẩm ướt, giọt theo đuôi tóc rơi tí tách, giọt chảy dọc theo sườn mặt gợi cảm, chảy theo đường cong thon dài của phần cổ, cuối cùng theo xương quai xanh “chui” vào trong lớp áo thun rộng thùng thình.

Bách Nhiên đeo tai nghe lên.

Sau khi chuyển hết dữ liệu từ điện thoại cũ sang đây, cậu liền đăng nhập vào wechat, quả nhiên nhìn thấy một đống thông báo. Bách Nhiên chọn trả lời vài người.

Chu Ngôn Quân đã gửi qua đây bảy, tám file giọng nói vịt đực qua đây, đúng là đồ bà tám. Bách Nhiên lười nghe, chỉ “Ồ” một tiếng.

Chu Ngôn Quân lảm nhảm thành quen, ngay cả món cà chua xào trứng bỏ thêm đường cũng đủ để lải nhải cả một ngày.

Một người lảm nhảm, một người có lệ, ở chung quả nhiên rất hợp nhau.

Hôm nay Chu Ngôn Quân hiếm có khi đặt câu hỏi: “Cậu đồng ý hết đúng không?”

“Ừ.” Bách Nhiên một bên xoá tin nhắn, một bên trả lời có lệ.

Nhưng Chu Ngôn Quân thì người lại: “Đúng là anh em tốt của tớ!! Anh em ơi, anh em à!”

“...”

“Cậu mà dám kéo tớ vào danh sách đen thì tớ sẽ liên tục quấy rầy cậu đó nha Nhiên Nhiên ~”

Bách – chuẩn bị kéo đen người nào đó – Nhiên: “...”

Cậu ấn vào micro, giọng điệu lạnh đến mức muốn đông chết người, “Cậu còn dám gọi như vậy nữa thì tôi sẽ bóp chết cậu.”

Chu Ngôn Quân thành công bị đe doạ: “... Nhiên Nhiên à.”

Giây tiếp theo, đối phương đã nhanh chóng thu hồi tin nhắn, không cho Bách Nhiên cơ hội nổi giận.

Bách Nhiên cũng mặc kệ tên điên này.

Ánh mắt cậu dừng ở tài khoản weibo lâu rồi chưa đăng nhập, ngón tay để trên nút đăng nhập một lát, sau một hồi thì nhấn xuống.

Tiếng thông báo lũ lượt kéo đến, nhanh chóng hiện đầy đủ trên màn hình.

Mấy ngày cậu không ở đây, vậy mà có hàng trăm tin nhắn chưa đọc cùng nhật ký @.

Bách Nhiên click mở tin nhắn.

Tin nhắn mới nhất là nửa tiếng trước, Nam Hữu Gia Ngư gửi cho cậu một tin nhắn [Bạn học Bách ngủ ngon! 🌜🌜].

“...”

Số lần @ là hơn bốn mươi, Bách Nhiên tuỳ tiện mở vài cái lên, tất cả đều là những video hài ngắn, truyện cười, còn có mấy bài hát giúp thư giãn đầu óc.

Bách Nhiên lại mở wechat lên, nhìn tất cả tin nhắn tên tiểu quỷ kia gửi đến.

Nhìn nhìn, sau đó “hừ” một tiếng.

Cậu nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó giơ ngón tay muốn xoá hết lịch sử tin nhắn đi.

Ngay lúc này, điện thoại “vèo” một tiếng, là tin nhắn của Chu Ngôn Quân: “Tớ đang đứng dưới nhà cậu nè, mau xuống mở cửa cho ai gia đi!”

Bách Nhiên: “?”

Cậu chạy lại kéo rèm cửa sổ ra, quả nhiên nhìn thấy bóng người đứng dưới lầu đang ngu ngốc nhe răng vẫy tay với cậu.

“...”

Bây giờ bên ngoài đang có mưa phùn, bầu trời đêm nhuốm một màu xám đặc sệt, giống như một đoàn sương mù không chịu tan đi, thảnh thơi du ngoạn ở nơi thành phố rộng lớn này.

Mở cửa ra, Chu Ngôn Quân bị mưa làm ướt một chút, cả người mang theo mùi ẩm ướt trong không khí. Cậu ôm một thùng giấy thật lớn, trên tay còn cầm theo túi lớn túi nhỏ.

Chu Ngôn Quân cẩn thận đặt thùng thấy xuống sàn, lau sạch nước mưa dính trên gương mặt. Bách Nhiên nhìn bộ dạng này của cậu, không nhịn được trưng ra một gương mặt lạnh như băng.

“Cái gì đây?”

“Cậu đã đồng ý rồi mà?” Chu Ngôn Quân làm vẻ mặt vô tội, “Tớ mang mèo qua đây rồi nè, cũng không còn cách nào khác, mẹ tớ bị dị ứng lông mèo, bây giờ bà ở nhà nghỉ ngơi một thời gian nên tớ chỉ có thể nhờ cậu. Yên tâm đi, chờ mẹ tớ đi thì tớ sẽ đem mèo về!”