Chương 18

Nửa giờ sau bác sĩ mới đi đến thư phòng báo cho Hoắc Trường Uyên về tình trạng của cậu, hắn gật gật đầu một lúc sau mới lại trở về phòng của thiếu niên.

Một bên ngồi ở ghế shopha được đặt cạnh bên mép giường đọc sách, mang một chiếc mắt kính màu tơ vàng, lẳng lặng lại thong dong.

Sau khi Dụ Thanh tỉnh dậy đập vào mắt cậu chính là hình ảnh này, người nam nhân này, thật sự là tuấn mỹ ngoài dự đoán.

Bởi vì sự kiện lần trước xảy ra, Hoắc Trường Uyên vẫn luôn ngồi trong xe không hề lộ mặt, cho nên cậu thật sự cũng chưa từng thấy qua diện mạo của hắn, không nghĩ đến, hóa ra chính là cái bộ dạng này.

Thấy Dụ Thanh đã tỉnh lại, nam nhân mới chậm rãi khép lại cuốn sách trong tay mà quay đầu nhìn cậu, ánh mắt hắn vẫn luôn bình đạm, sau khi tháo kính ra lại làm cho người khác cảm thấy có một loại áp lực không tên, Dụ Thanh bất an mà bắt lấy góc chăn, đầu ngón tay bởi vì niết như vậy mà trở nên trắng bệch.

Thiếu niên rũ xuống lông mi, cũng không dám nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt mình, cuối đầu nói lời cảm tạ.

"Hoắc tiên sinh, cảm ơn ngài đã cứu tôi."

Hoắc Trường Uyên thấy vậy liền nở một nụ cười không rõ ý tứ.

"Hai lần tôi đều gặp cậu, thuyết minh rằng chúng ta quả thật có duyên phận."

Dụ Thanh sắc mặt trắng nhợt, cảm thấy rằng có lẻ hắn đang hiểu lầm ý tứ cửa mình. Nhìn từ cách ăn mặt cùng với trang viên mà hắn đang ở có thể thấy được thân phận của Hoắc Trường Uyên thật sự không tầm thường, hắn hẳn là một người rất có quyền thế, mà chính mình lại cứ hết lần này đến lần khác vô tình gặp gỡ hắn như vậy, khó trách người ta sẽ nghĩ lên tâm tư.

"Tôi, tôi không có như ngài tưởng tượng đâu."

Thiếu niên vốn dĩ là muốn giải thích cho rõ ràng, lại không biết phải nói từ chỗ nào, cậu có chút sốt ruột.

Vốn di đã sinh bệch, hiện tại đầu óc lại càng hỗn độn, lại bị người khác hiểu lầm là mình có ý đồ với người ta, tâm tư không tốt, hốc mắt cậu liền đỏ lên nhịn không được mà muốn rơi lệ.

Tư thái chật vật lại đáng thương này của cậu làm Hoắc Trường Uyên nhíu nhíu lại mày.

Bộ dáng này của hắn lại làm cho thiếu niên càng cảm thấy khó chịu, sắc mặt trắng bệch mà cắn lấy môi, nỗ lực khống chế nước mắt đọng lại nơi hốc mắt.

"Tôi, tôi hiện tại liền có thể ngay lập tức rời đi." Nói xong Dụ Thanh liền muốn đứng dậy bước xuống giường.

Hoắc Trường Uyên lúc này mới buông cuốn sách trên tay, đứng lên đè lại bàn tay đang muốn xốc chăn lên kia của cậu.