Chương 17

Khu biệt thự Thanh Sơn này được xây dựng ở giữa sườn núi, tất đất tất vàng, người ở nơi này không phú thì quý. Mỗi một căn nhà đều chiếm vị trí rất lớn, còn cách rất xa nhau, bởi vậy cho nên nhìn xung quanh nơi này có vẻ có chút hẻo lánh.

Bất quá khung cảnh ở chỗ này thật sự không tồi. Bên ngoài trời mưa vẫn luôn không ngừng, từ bên cửa xe truyền đến tiếng hạt mưa gõ lên, Hoắc Trường Uyên bỏ tờ báo xuống xoa xoa giữa mày, không khỏi nhìn thoáng qua phía bên ngoài.

Từ bên trong sương mù hiện lên một thân ảnh đập vào trong mi mắt.

Trên người thiếu niên đã bị mưa xối đến ướt đẫm, dù cằm trong tay cũng đã làm rơi xuống ven đường, sắc mặt của cậu tái nhợt mà nằm dài trên ghế đá, hai hàng lông mi nhắm chặt, môi đã bị đông lạnh đến mất đi huyết sắc, mái tóc mềm mại dán ở trên mặt, nhìn dáng vẻ hẳn là đã bị đông lạnh ở trong mưa một hồi lâu.

"Dừng xe." Thanh âm trầm tĩnh của nam nhân vang lên, một chiếc xe chậm rãi dừng ở ven đường. Trợ lý

từ trên xe bước xuống, bung dù chạy ra phía sau mở cửa xe, một nam nhân chậm rãi từ trên xe đi xuống.

Dụ Thanh mơ mơ màng màng cảm giác được mình bị một ai đó ôm lên, cậu thật sự là đang rất lạnh, nhịn không được mà hướng vào lòng ngực người nọ, theo bản năng hấp thu chút hơi ấm.

Hoắc Trường Uyên đem cậu ôm trở về trên xe, thiếu niên lại bỗng nhiên ôm lấy cổ, đem mặt dán vào trước ngực của hắn, tựa hồ như thật sự rất an tâm.

Hoắc Trường Uyên duỗi tay ra sờ sờ cái trán của cậu, sau đó nhẹ nhàng vỗ về sau lưng. Tiến vào trong xe, không khí ấm áp trở lại, Dụ Thanh lại lâm vào một mảnh hắc ám.

Quản gia sau khi nhìn thấy thiếu gia bước ra từ trên xe, trong tay lại ôm thêm một thiếu niên cũng không hề có nữa phần kinh ngạc. Ông sớm biết trước sau gì thiếu niên này cũng sẽ quay trở lại đây, bởi cậu vốn dĩ sẽ không thể tự mình ra khỏi được chỗ này.

Sau khi đặt Dụ Thanh lên chiếc giường lớn, Hoắc Trường Uyên liền gọi đến bác sĩ tư nhân, đến lúc đứng dậy lại bị cậu nắm lấy ống tay áo không cho rời đi.

Nam nhân nhìn về phía thiếu niên đang nằm trên giường, cậu thoạt nhìn có vẻ đang rất thiếu cảm giác an toàn, trong lúc ngủ mơ vẫn luôn gắt gao nhíu lại mi, trông rất đáng thương. Nam nhân hơi trùng mi xuống, nheo lại mắt, giơ tay đem đầu ngón tay của mình đặt lên môi thiếu niên, chậm rãi vuốt ve, thẳng đến đôi môi của cậu bởi vì động tác này mà trở nên ửng đỏ, hắn mới đem tay rời đi.

Lớn lên như vậy, thật là một hài tử hợp với tâm ý của hắn.

Dụ Thanh vẫn còn đang ngủ nên không thể nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của hắn, lần đầu tiên khi Hoắc Trường Uyên nhìn thấy cậu, hắn cũng đã hạ quyết tâm muốn có được con người này.

Khi bác sĩ đến chữa trị cho Dụ Thanh, Hoắc Trường Uyên đã rời đi đến thư phòng của mình.