Chương 42

"Chắc chắn rằng chủ nhân cũng không muốn làm phiền đến sư phụ và các vị trưởng lão…" Nói đến đây, nam nhân vừa đứng lên không bao lâu lại đột nhiên quỳ xuống, một tiếng bịch vang lên, giống như là một con chó nhất quyết thể hiện sự trung thành, hành động này trực tiếp làm cho Lâm Vãn sợ hãi đến ngây người, hai mắt mở thật to!

Mẹ ơi, nam nhân này thật sự là có bệnh rồi!

"Ta có thể giúp chủ nhân vượt qua được trận pháp Thiên Cương, đi đến Ma giới để rèn luyện tiến giới." Nói xong, hắn dập đầu xuống đất một cái thật mạnh: "Chỉ cần chủ nhân cho phép ta ở lại bên cạnh của ngài, ta có thể giúp cho ngài trở nên mạnh mẽ hơn.”

Nhưng mà, bây giờ Lâm Vãn lại chỉ muốn tránh xa con chó điên này… "Ta không cần một con chó, cho nên ngươi, ngươi tránh xa ta một chút!" Lòng bàn tay đang rũ xuống của Lâm Vãn, bỗng nhiên sáng lên một ánh sáng màu vàng, ngay sau đó, trong tay nàng liền xuất hiện một thanh đoản đao, phát ra một ánh sáng lạnh lẽo: "Cuối cùng thì ngươi là ai?”

Vừa dứt lời, thanh đoản đao trong tay của nàng liền ngưng tụ pháp lực, đồng thời tấn công một cách quyết liệt về phía nam nhân.

Với một tiếng rít gió, thanh đoản đao được ném ra, đâm xuyên qua lòng ngực của nam nhân và trên bộ ngực của hắn bỗng chốc xuất hiện một cái lỗ trống rỗng, máu tươi ồ ạt chảy ra ngoài.

Lâm Vãn thở dài một hơi cảm thấy thật nhẹ nhõm, nhưng mà nàng còn chưa kịp nở nụ cười thì đã có một làn khí màu đen ngưng tụ trước ngực của hắn, cái lỗ thủng lúc nảy nhanh chóng khôi phục lại như lúc ban đầu.

Tình trạng hoàn hảo như lúc ban đầu, không hề có một chút dấu hiệu bị thương nào.

Trong lòng của Lâm Vãn thầm lộp bộp một tiếng.

"Chủ nhân, ta chính là Ma Tôn.”



Nam nhân trả lời nàng một cách trực tiếp, không hề có chút ý định che giấu nào, khi hắn nói ra điều này, hắn đã nói một cách rất thoải mái, thậm chí hắn còn cúi người nhặt lưỡi dao đang nằm trên mặt đất lên, đưa nó đến trước mặt của thiếu nữ.

Mặc dù, hắn ta là Ma Tôn của Ma giới, trên người của hắn tràn đầy hắc khí, khuôn mặt đẹp đến mê người, thật sự rất yêu nghiệt, lớp vảy ở trên cổ làm cho người khác phải sợ hãi, nhưng mà khi hắn đối mặt với thiếu nữ trước mặt thì lại thể hiện sự hèn mọn đến cực điểm, giống như nàng thật sự là chủ nhân của hắn, còn hắn thì lại là con chó, là nô ɭệ trung thành của nàng.

"Ma Tôn?”

Nghe thấy hai từ Ma Tôn, nàng bỗng cảm thấy hai chân của bản thân bỗng mất hết sức lực, khuôn mặt nhỏ của nàng cũng trắng bệch.

Sao nàng lại gặp phải Ma Tôn?

… Nàng chỉ là muốn lén lút đi đến Ma giới và tiêu diệt một số yêu quái nhỏ để có thể rèn luyện tiến giai, nàng không ngờ sẽ cùng với Ma tôn đánh nhau!

Lâm Vãn biết rõ với năng lực của chính bản thân nàng thì không thể nào đánh lại Ma Tôn, đột nhiên lúc này, nàng lại muốn quay trở về tìm mẫu thân, à không phải, là tìm sư phụ…!

Cho nên, Lâm Vãn liền quyết định quay đầu bỏ chạy.

"Chủ nhân, ngài thật sự không muốn rèn luyện tiến lên Nguyên Anh giới hay sao?" Nam nhân gọi nàng lại và ngay sau đó, một dư ảnh lóe lên, hắn ta dịch chuyển đến trước mặt của Lâm Vãn để chặn đường của nàng lại.

"Bây giờ, tất cả những người bên trong Thanh Vân môn đều đang tìm kiếm ngài khắp nơi, họ đều muốn gϊếŧ chết ngài, nếu ngài vẫn còn ở Kim Đan giới thì nhất định sẽ không thể nào là đối thủ của bọn họ được.”



"Muốn gϊếŧ ta?" Nghe hắn nói như vậy, Lâm Vãn từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt của nàng lúc nảy vẫn còn trong veo và ngây thơ, nhưng bây giờ lại đang đỏ lên, bên trong ánh mắt lộ ra sát khí mà ngay cả nàng cũng không nhận ra được.

Từ từ, ma khi bên trong cơ thể của nàng đang có xu hướng được hồi sinh, chưa kể đến, tà khí trên thân của nam nhân bên cạnh nàng lại đang âm thầm lặng lẽ xâm nhập vào linh mạch của nàng, làm cho linh lực và trái tim của nàng dần trở nên rối loạn.

Vết đỏ nửa sáng nửa tối ở giữa hai đầu lông mày của nàng, đang bắt đầu nhấp nháy.

Đây chính là phong ấn mà Ly Vọng dùng để khống chế, trấn áp ma tính bên trong thân thể của nàng.

Vết đỏ nhấp nháy, điều này có nghĩa là… ma tính bên trong thân thể của nàng đã không thể khống chế được nữa và đang có dấu hiệu bắt đầu thức tỉnh.

Hình như sợ rằng nàng không tin, Ma Tôn nhếch môi mỉm cười, vung tay lên, một làn khói đen tụ lại trước mặt nàng rồi nhanh chóng tan đi, ngay sau đó một số thân ảnh dần dần hiện ra.

Bên trong đại sảnh uy nghiêm và trang trọng của Thanh Vân môn, có một số người đang cùng nhau bàn luận một số vấn đề.

Lâm Vãn nhận ra những người đó chính là tứ đại trưởng lão.

Từ trước đến giờ bọn họ vẫn không hề thích nàng.

Phải nói rằng… Đôi mắt thiếu nữ hơi cụp xuống nhưng mang theo một tia cười giễu cợt, ánh mắt của nàng trở nên ảm đạm và trống rỗng, ở trong tông môn, ngoại trừ sư phụ ra thì không có một ai thích nàng nữa.