Chương 43

Tất cả mọi người đều nói nàng là một phế vật vô dụng, là một con ma vật.

Nàng chỉ có một mình sư phụ và nàng cũng chỉ cần một mình sư phụ.

Sư phụ cũng chỉ có thể thích một mình nàng.

"Làm sao có thể để một con ma vật như vật ở lại trong Thanh Vân môn được chứ?" Trong màn ảnh đó, Phù Thanh bên trong một bộ trang phục trắng thanh khiết vừa mở miệng nói, ả cười một cách điềm đạm, nhưng mà ở giữa hai đầu lông mày lại hiện lên một sự giận dữ không thể giấu: "Lần này, nàng đã ra tay gϊếŧ chết các đồng môn, do đó cần phải bắt nàng trở về và xử theo cực hình!”

Sau khi suy nghĩ nửa ngày, Huyền Thanh trưởng lão có một chút khó xử, lên tiếng hỏi: "Gϊếŧ chết đồng môn quả thực là tội lớn không thể nào tha thứ được, nhưng mà dù sao tiểu nha đầu này cũng là đệ tử của người cả tông môn yêu quý nhất, dù như thế nào thì chúng ta cũng phải quan tâm đến tâm trạng của tông chủ, nếu như không thì khi tông chủ nổi giận thì…”

Mà Minh Văn đang nhớ lại tu vi cao đến đáng sợ của tông chủ bọn họ, hắn ta không khỏi rùng mình một cái, nói theo: "Đúng, đúng như vậy, tông chủ đã nói hắn sẽ xử lý chuyện này, nếu như bây giờ chúng ta lại tự ý đi bắt và tự xử lý đồ đệ yêu quý của hắn thì sẽ không được ổn lắm.”

Hai bàn tay của Phù Thanh siết lại thật chặt, ả ta nhớ đến vị sư huynh mà ả đã đem lòng ngưỡng mộ, lại đi bảo vệ, che chở cho nữ đồ đệ của hắn như vậy, cho nên giọng nói của ả không thể kiềm chế được nâng cao hơn vài tông, mang theo sự sắc bén, khắc nghiệt đến mức chói tai.

"Ở trên tông quy đã có viết rất rõ ràng, gϊếŧ hại đồng môn là điều cấm kỵ! Cho dù sư huynh có là tông chủ đi chăng nữa thì hắn cũng không thể chà đạp lên quy củ được!”

Ngay khi những lời này vừa dứt, tất cả mọi người trong đại điện đều im lặng, vẻ mặt thể hiện sự khó xử, đắn đo suy nghĩ.

Những lời nói của sư muội bọn họ quả thật là rất đúng, tông quy đã có từ xưa và truyền lại đến ngày nay, tuyệt đối không thể vi phạm, cho dù là tông chủ thì cũng như vậy.

Phù Thanh âm thầm nghiến răng, dừng lại một lúc rồi nói tiếp, trong giọng nói mang theo tiếng nấc nghẹn ngào, cúi đầu khóc thút thít, bộ dạng yếu đuối làm cho người khác nhìn thấy rất đáng thương: "Thật sự không biết sư huynh đã xảy ra chuyện gì, từ khi hắn thu nhận đồ đệ kia thì hắn không còn điểm giới hạn nào nữa mà dung túng cho nàng, sủng ái nàng, từ trước đến nay sư huynh là một người lạnh lùng như tuyết ngàn năm, ta chưa bao giờ thấy hắn đối xử với một người nào khác như vậy… Ta cũng không biết là đồ đệ này có điểm gì tốt, muốn tư chất thì không có tư chất, chỉ là một tên phế vật, bây giờ lại còn là một con ma vật, gϊếŧ hại đồng môn, cho nên nếu lúc này không diệt trừ nàng thì không lẽ để nàng tiếp tục tu luyện tiến giới, về sau ma tính càng tăng cao hơn gϊếŧ hại nhiều người hơn hay sao!”



"Nếu như để con ma vật này mê hoặc tâm trí của sư huynh, quấy nhiễu đến việc sư huynh phi thăng thì phải làm như thế nào? Sư huynh đang là đệ nhất Tiên quân, linh lực của hắn là thuần khiết và mạnh mẽ nhất, trận pháp Thiên Cương phải dùng linh lực của hắn để duy trì tiếp tục, mà trận pháp này lại là trận pháp rất quan trọng, bởi vì nó dùng để ngăn chặn Ma giới, chẳng lẽ các người lại không một chút lo lắng nào hay sao?”

Nhìn thấy Phù Thanh khóc, trong lòng bọn họ đều cảm thấy rất xót xa, đau lòng, cũng cảm thấy rằng những lời của Phù Thanh nói ra hoàn toàn hợp lý liền lên tiếng hỏi: "Cái kia… Bây giờ sư muội nghĩ nên làm như thế nào?”

"Sư huynh đang phải bế quan tu luyện, hắn còn có kiếp nạn phi thăng, cho nên việc này không cần thiết phải đi làm phiền hắn." Phù Thanh thu nước mắt lại, ngước mắt nhìn lên, khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười: "Trước tiên, chúng ta phải bắt con ma vật kia trở về, rồi đem nhốt nàng trong tháp Triều Vân, sau đó, dùng sấm sét để đốt nàng, trừ bỏ đi linh căn làm cho nàng phải hồn phi phách tán, diệt trừ tận gốc hậu hoạn về sau.”

Ngay lúc này, lớp sương mù đen hoàn toàn tan biến, những hình ảnh đó cũng tan biến mất.

Khi thiếu nữ nghe thấy hết những lời nói đó thì đôi mắt vốn trong veo của nàng đang dần dần đỏ lên, nhìn vào giống như là bên trong đôi mắt có máu, sát ý bên trong càng lúc càng đậm hơn, giống như là chúng không ngừng tuôn trào ra ngoài.

Đến mức cả thân thể mảnh mai của nàng cũng không ngừng run rẩy, bởi vì sát ý muốn gϊếŧ người, cũng bởi vì quá tức giận: "Thật sự là… Bọn họ muốn ta chết, muốn ta hồn phi phách tán, phải vậy không?”

Vết đỏ giữa hai đầu lông mày của Lâm Vãn không ngừng nhấp nháy, mạch máu màu xanh dưới lớp da mỏng của nàng bây giờ đx nhanh chóng chuyển thành màu đỏ.

Rõ ràng bây giờ nàng đã phải chịu kí©h thí©ɧ, làm cho ma khí trong người nàng có dấu hiệu thức tỉnh trở lại.

"Sư phụ, bọn họ đều muốn gϊếŧ chết ta, bọn họ đều muốn ức hϊếp ta…" Thiếu nữ nhỏ giọng tự thì thầm với chính mình, nàng nhớ đến sư phụ vẫn đang bị xích sắt khóa chặt ở sâu trong hang động, nước mắt không kiềm được bắt đầu rơi xuống.

Tất cả mọi người bên trong Thanh Vân môn đều là kẻ xấu, chỉ có một mình sư phụ là đối xử tốt với nàng.

Bây giờ, nàng rất nhớ sư phụ, nàng muốn nhào vào l*иg ngực rộng lớn và vững chắc của sư phụ, sờ sờ và nhẹ nhàng hôn lên cơ ngực săn chắc của sư phụ, nàng muốn được hắn an ủi, muốn cùng hắn song tu, muốn được thoải mái.