Chương 41

"...?...”

"Chó?" Lâm Vãn nhìn người đang quỳ gối trước mặt nàng, tay bỗng nhiên run rẩy, làm cho thanh kiếm đang cầm trên tay thiếu chút nữa là rơi xuống đất.

Bỗng nhiên, xuất hiện một nam nhân toàn thân toát ra đầy tà khí, không chỉ mở miệng gọi nàng là chủ nhân, rồi nói là con chó của nàng, mà còn… còn quỳ gối trước mặt nàng.

Lâm Vãn kinh ngạc đến mức không chỉ mở to hai mắt, mà cả miệng cũng há ra thật to.

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy… Có người lại chủ động muốn làm chó của nàng.

"Ngươi có bệnh phải không?" Lâm Vãn cẩn thật siết chặt thanh kiếm trong tay, thận trọng hỏi lại lần nữa: "Hay là, con người ngươi có sở thích gì đó đặc biệt phải không?”

Sau khi nghe được câu hỏi của thiếu nữ trước mặt, Mặc Hàn liền kéo mũ áo choàng xuống, trên phần cổ lộ ra bên ngoài của hắn được bao phủ bởi một lớp vảy màu trắng, nhìn sơ qua sẽ làm cho người khác phải hoảng sợ, nhưng mà khuôn mặt hắn có thể nói là xinh đẹp hơn cả nữ tử, quyến rũ hơn gấp ba phần, đôi lông mày rất đẹp, đặc biệt nhất là ở ngay dưới đuôi mắt có một nốt ruồi lệ, quả thật là độc nhất vô nhị, càng làm tăng thêm sự quyến rũ, phong tình.

Nhưng mà đó là một vẻ đẹp mang theo sự tà ác và bệnh hoạn, đặc biệt chính là đôi mắt sâu thẳm và đỏ thẫm kia, lúc này, hắn đang dùng đôi mắt ấy nhìn chăm chú vào nàng một cách thật điên cuồng và mang theo sự sợ hãi, giống như… giống như hắn là một kẻ nô ɭệ thấp hèn nhất đang nhìn chăm chú vào một vị thần, điều thiêng liêng của hắn… Và là điều khát vọng nhất của hắn.

Ánh mắt của hắn, dáng vẻ của hắn đều thể hiện sự hèn mọn và thành kính, nhưng mà nó vẫn thể hiện sự cam tâm thuần phục, giống như là, thông qua nàng đề nhìn một người khác vậy, Lâm Vãn không nhịn được giật mình một cái… Nàng càng tin tưởng vào việc hắn ta có bệnh hơn.

Vừa mới mở miệng ra một tiếng là đã gọi nàng chủ nhân, còn nói muốn làm chó của nàng, cuối cùng còn quỳ xuống trước mặt nàng, những điều này không phải biểu hiện của người bị bệnh thì còn là gì nữa?

"Sở thích đặc biệt?" Mặc Hàn không hiểu sở thích đặc biệt trong lời nói của Lâm Vãn là có ý như thế nào, trong mắt của hắn không thể nhịn được mà lóe sáng lên những ánh lửa, nhưng vẻ mặt vẫn phải duy trì sự kiềm chế, hèn mọn và cung kính hỏi lại: "Không biết chủ nhân nói sở thích đặc biệt là có ý gì?”

Lâm Vãn nghẹn ngào, cũng lười không muốn giải thích cùng với hắn, nàng mỉm cười nhìn hắn và cảnh cáo hắn ta: "Ta cảnh cáo ngươi hãy tránh xa ta ra, nếu không thì…”



Sau đó, nàng giơ tay ra hiệu và bắt đầu rút kiếm ra, ánh sáng chói lóa của thanh kiếm lóe lên, rồi keng một tiếng, thanh kiếm vừa mới xuất hiện nhanh chóng quay trở lại vỏ kiếm.

"Ta sẽ gϊếŧ ngươi.”

Mặc dù, lúc này Lâm Vãn đang cố gắng dọa hắn, nhưng bản thân nàng cũng tự hiểu được rằng, với trình độ tu vi hiện tại của bản thân thì không thể nào đánh thắng hắn ta được, tuy vậy mấy chữ "ta sẽ gϊếŧ ngươi" khi nói ra lại mang theo mười phần khí thế, đôi mắt hạnh của nàng nhướng lên, bên trong tràn đầy sát ý.

Mặc Hàn nhìn tiểu chủ nhân đang đứng trước mặt của hắn, vẫn giữ nguyên một dáng vẻ cung kính và phục tùng, nhưng ánh mắt của hắn lại sâu thêm một chút, nụ cười bên môi giống như có chút ý tứ sâu xa: "Chủ nhân, ta chính là nô ɭệ của người, ta biết nguyên nhân vì sao người lại đi đến đây… Mặc Hàn có thể giúp được cho chủ nhân.”

"Ta không cần.”

Lâm Vãn cắt ngang lời nói của hắn một cách lạnh lùng, sau đó, chân lùi về sau vài bước.

Tà khí trên thân của người này làm cho nàng có một cảm giác bất an và một điều tệ hơn nữa là, hình như nàng có một loại ảo giác giác rằng… tà khí trên người của hắn sẽ lan truyền sang cơ thể của nàng, xâm nhập vào bên trong linh mạch, làm cho linh lực của nàng trở nên rối loạn.

Cái suy nghĩ kỳ lạ này vừa lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, Lâm Vãn sững sờ một lúc rồi chớp mắt, trong đầu của nàng có chút choáng váng.

"Có phải chủ nhân đang muốn xông vào trận pháp Thiên Cương phải không? Muốn đi tới Ma giới phải không?”

Nam nhân bỗng đứng lên, dáng người thật cao lớn, hắn cúi đầu xuống làm cho Lâm Vãn hoàn toàn bị che khuất bởi cái bóng của hắn.

"Mặc Hàn có thể giúp đỡ chủ nhân, ta có thể hoàn thành mọi nguyện vọng của chủ nhân.”

Giọng nói này giống như truyền đến từ địa ngục, biến hóa một cách khó lường, không thể nào đoán trước được, làm cho Lâm Vãn phải rùng mình, sau đó hắn lại tiếp tục nói tiếp: "Trận pháp Thiên Cương này là do tông chủ của Thanh Vân môn và các trưởng lão cùng thiết lập nên, do đó nếu như chủ nhân cương quyết xông vào trận pháp Thiên Cương thì tất cả bọn họ đều sẽ phát hiện ra…”