Chương 40

Sau khi nhìn thấy rõ họa tiết trên đó, hắn giật mình, môi mỏng hé mở, tai dần đỏ lên.

Cái này có lẽ là y vật thϊếp thân của nàng.

Hắn nhận ra, là hắn tự tay cởi...

Có lẽ khi đó nàng đi vội vã, quần áo mặc vội vàng, thiếu mất một chiếc.

Ánh mắt sương tuyết tối đi, Ly Vọng nhìn chằm chằm y vật kia, chóp mũi hơi nhúc nhích, hít hà.

Mùi hương trên y sam thiếu nữ tỏa ra, mùi thơm này lặng lẽ xâm nhập vào da thịt của hắn, tan ra trong máu hắn.

Không biết qua bao lâu, quần áo trước mắt đã bị hắn nhìn chằm chằm xuất hiện dư ảnh, hơi nước bốc lên trong mắt hắn, hoàn toàn mơ hồ.

Trong giây lát, mi dài khẽ chớp, âm thanh đồ vật bằng sắt đột ngột vang lên, bàn tay tuyết trắng của nam nhân vươn đến.

Hắn nhặt quần áo lên, trên mặt bình tĩnh lạnh nhạt, như thấm sương lạnh, bên tai lại ửng đỏ, tiên diễm ướŧ áŧ.

Nam nhân im lặng nhìn một lúc, lập tức, y sam lụa mỏng bay xuống, trùm lên trên y sam của thiếu nữ.

--- Ở một nơi khác, Lâm Vãn ngự kiếm rời khỏi Lăng Vân Phong, thật sự đi đến Ma giới.

Nàng hứa với sư phụ nàng sẽ không gϊếŧ đồng môn nữa, dù sao bây giờ cũng không có ai chọc giận nàng, mắng nàng, bắt nạt nàng, vậy thì nàng sẽ mở lòng từ bi, tạm thời không gϊếŧ họ là được.

Nếu không thể gϊếŧ đồng môn, vì tu luyện, nàng cũng chỉ có thể đi đến Ma giới, chém gϊếŧ ma tộc, gϊếŧ chóc thăng giới.

Sau khi song tu với sư phụ, Lâm Vãn rõ ràng cảm nhận được linh lực trong cơ thể tăng vọt, tu vi thật sự tăng cao không ít, nhưng khoảng cách này còn kém Nguyên Anh rất nhiều.

Vì thế, nàng không thể không đi Ma giới... giơ, cao, chính, nghĩa.

Rất nhanh, Lâm Vãn ngự kiếm đến biên giới tu ma Vạn Yêu quật.

Nàng nhẹ nhàng linh hoạt thu kiếm, chuông bạc khẽ vang lên, váy lắc lư, đứng ở vách đá Vạn Yêu Quật.



Nơi này chỉ có đêm tối không có ban ngày, trên đỉnh đầu luôn là mây đen không bao giờ tan đi, trong mây đen thỉnh thoảng có lôi điện kinh hãi đánh xuống, phát ra ánh sáng trắng.

Dưới chân Lâm Vãn, cũng chính là đáy vực Vạn Yêu Quật, trấn áp yêu ma ác quỷ, mãnh thú quái vật trăm ngàn năm không có cách nào quy thuận được của giới tu tiên, có lẽ bị giam cầm lâu đến mức oán niệm cực nặng, vẫn luôn không ngừng gào thét điên cuồng, có thể xé toạc màng nhĩ của con người.

Lâm Vãn không nghe nổi nữa.

"Thật ồn ào." Tiểu cô nương nhíu mày, hét về phía đáy vực, giọng nói vừa nũng nịu vừa tàn ác: "Còn ồn ào nữa thì ta sẽ gϊếŧ chết hết tất cả các ngươi đó..”

Lập tức, toàn bộ tiếng kêu dưới đáy vực đều biến mất, hoàn toàn yên tĩnh, tất cả những mãnh thú này ở trước mặt thiếu nữ còn khủng khϊếp, còn tàn ác hơn cả chúng đều biến thành sủng vật, run lẩy bẩy...

Bọn chúng biết, nàng nói gϊếŧ thì chắc chắn sẽ gϊếŧ bọn chúng...

Bên tai đột ngột yên tĩnh lại, trái lại Lâm Vãn có hơi ngạc nhiên một chút, lập tức, trong lòng bàn tay ngưng tụ lại một nắm linh lực, giơ tay lên không trung vẽ một trận pháp.

Rất nhanh, một vệt kim quang pháp trận hiện ra trước mặt nàng.

Đây là trận pháp Thiên Canh ngăn cách tu ma lưỡng giới.

Nàng muốn đi đến Ma giới, nhất định phải thông qua trận pháp này, không còn cách nào khác.

"Nhưng mà...”

Tiểu cô nương khoanh tay nói thầm, gặp khó khăn.

Trận pháp này là do bốn đại trưởng lão và sư phụ nàng cùng nhau bày bố, nếu như nàng dùng pháp lực cưỡng ép xuyên qua phát trận này, có khi nào sẽ bị sư phụ nàng phát hiện không?

"Sư phụ biết, có khi nào bị tức đến thổ huyết không?...”

Ý nghĩ này lóe lên, trong đầu Lâm Vãn lập tức hiện lên dáng vẻ mỹ nhân thổ huyết của sư phụ nàng.

Da trắng môi đỏ, mỹ mạo điệt lệ, bên môi mang theo vệt máu đỏ tươi, con mắt đỏ ngầu, bên trong còn hiện lên nước, từ ái nhìn nàng, khắp thân đều là quang mang thánh phụ vừa mê người lại vừa chói mắt.

Nhưng mà, sư phụ như thế này có lẽ càng có thể kí©h thí©ɧ sự hăng hái của nàng.



Kết quả là, Lâm Vãn lại muốn song tu với sư phụ của nàng.

Hay là, nàng dứt khoát ép khô sư phụ, ngày ngày song tu, nói không chừng có thể tiến thẳng đến giới Nguyên Anh!

Tiểu cô nương nghĩ như vậy, tâm tư phút chốc lơ là một chút.

Khi nàng vỗ vỗ mặt mình lấy lại tinh thần, lúc quyết định chuẩn bị làm chính sự xông vào trận pháp, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói âm trầm lạnh lẽo.

"Chủ nhân, cuối cùng ngài đã đến rồi.”

Giọng nói này quá u ám, cả người Lâm Vãn run rẩy: "!!!”

Lúc này, nàng lùi lại ba bước, cảnh giác nhìn theo tiếng nói.

Nàng lại nhìn thấy nam nhân mặc áo choàng đen, một thân tà khí kia.

Lâm Vãn ngẩng đầu, đúng lúc có thể nhìn thấy nốt ruồi lệ đẹp dễ ngay đuôi mắt của hắn.

Có chút phiếm hồng, giống hệt như... hôm đó.

"Ngươi là ai?" Lâm Vãn đề phòng nắm chặt kiếm, lạnh giọng hỏi.

Người kia chậm rãi đi về phía nàng, sau khi đứng vững trước mặt nàng, đôi mắt hồ ly giương lên, nụ cười quỷ dị.

Ngay sau đó, lúc Lâm Vãn muốn giơ kiếm, hắn thẳng thừng quỳ gối dưới chân Lâm Vãn, thành kính nói: "Chủ nhân, ta là chó của người.”

Tác giả có lời muốn nói: Nam chính giây trước nhìn thấy nữ chính: Tiểu đồ đệ thật là đáng yêu, muốn...

Một giây sau nhìn nữ chính: Không thể được, Vãn Vãn là đồ đệ của ta, ta là sư phụ của nàng, sư đồ là cấm kỵ, ta không thể cầm thú như vậy...

Nữ nga: ?... mặt lạnh lùng jpg đang chuẩn bị ra tay...

Ps: Có ai còn nhớ nam phụ này không ha ha ha.