Chương 39

Gương mặt của thiếu nữ trắng trẻo, mềm mại, mỏng manh ửng đỏ, thậm chí hắn ở gần nàng như vậy, lông tơ nhỏ bé, đáng yêu trên da thịt đều có thể nhìn thấy rõ ràng, trong tối tăm giống như tỏa ra ánh sáng vụn vặt.

Chớp mắt, hắn đầu choáng mắt hoa, tay vươn ra rõ ràng run lẩy bẩy.

Bây giờ nàng ngồi xổm trước mặt hắn, hơi ngước mặt lên, một đôi mắt trong trẻo đầy nước không chút tránh né nhìn thẳng vào hắn, thủy quang hàm tình, giống như chú mèo con đợi được vuốt lông, rất ngoan, rất dễ thương.

Ly Vọng không kiềm được thở dài, sao nàng có thể ngoan ngoãn, dễ thương như vậy...

Ánh mắt nam nhân mơ hồ, lông mi dài dường như cũng dính thủy ý trong mắt của thiếu nữ.

Hình như đã rất lâu rồi nàng chưa từng ngoan ngoãn như thế này.

Mấy ngày nay, từ khi nàng hạ dược hắn, dùng đinh Tỏa Hồn nhốt hắn ở chỗ này, ngang bướng đóng định linh cốt của hắn, hạ cấm chế... đã rất lâu rồi hắn không nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy của nàng.

Đôi mắt cong cong, một tiếng đồng ý, thuận theo ngẩng đầu lên cho hắn sờ mặt.

"Vãn Vãn...”

Nam nhân lẩm bẩm lên tiếng, giọng nói rất nhẹ, bất lực, khàn tiếng, rất nhanh đã tan biến trong bóng tối.

Hắn vô thức khẽ kêu lên, ai ngờ lúc âm cuối biến mất, thiếu nữ ngoan ngoãn "ừm" một tiếng, đáp lời hắn.

Nũng nịu, dịu dàng, ngoan không tưởng tượng nổi.

Cả người hắn trì trệ, ngón tay còn chưa chạm đến, dường như đã cảm nhận được xúc cảm ấm áp, mềm mại.

Ngay sau đó, Tiên quân bình tĩnh, lạnh nhạt vào lúc này đã hoàn toàn biến mất, l*иg ngực căng đầy, dường như làm cách nào cũng không thể thư giãn được, nhất định phải chạm vào mặt của nàng.

Nhất định phải chạm vào mới có thể biến mất.

Nàng là tiểu đồ đệ của hắn, Ly Vọng cũng không phải chưa từng chạm vào mặt của nàng, nhưng giờ này phút này, lần chạm này lại có ý nghĩa khác biệt.

Lúc nàng muốn rời đi, hắn không nỡ nói, muốn sờ mặt của nàng.

Thậm chí, trong đây còn mang theo giọng điệu hỏi han thành kính.

Giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng, nhưng nếu như nghe kỹ, lập tức có thể phát hiện bên trong mang theo du͙© vọиɠ hắn chưa bao giờ có, cũng không thể có.

Bốn phía vô cùng tĩnh lặng, có lẽ tiểu cô nương đã đợi hơi lâu, khó hiểu chớp mắt với hắn, chân mày hơi nhíu lại có chút không vui.

Cổ của nam nhân đỏ lên, trái tim sắp nhảy ra ngoài, đầu ngón tay run rẩy vươn về phía mặt của nàng.

Nhưng, ngay lúc sắp chạm đến, hình ảnh hắn và nàng song tu chợt lóe lên, dây cung sư đồ trong lòng hắn kéo căng, mí mắt chợt nâng lên lại nằng nặng rũ xuống.

Chung quy là cấm kỵ.

Nàng là đồ đệ của hắn, đồ đệ một tay nuôi lớn, song tu đã là chuyện bất đắc dĩ.

Bây giờ, sao hắn có thể nảy sinh ý đồ như vậy với đồ đệ, hắn là cầm thú à.

Sao có thể...



Không thể.

Không thể.

Không thể...

Vãn Vãn là đồ đệ của ta.

Đồ đệ duy nhất, đồ đệ một tay nuôi lớn.

Trong lòng mặc niệm vài câu, sau một khắc, Ly Vọng ngơ ngác hoàn hồn, dốc hết toàn lực quay mặt sang chỗ khác, rút tay lại.

"Là sư phụ quá đáng, Vãn Vãn, thật sự xin lỗi." Hắn áy náy nói, giọng nói khàn đặc không ra hơi.

...

Không có cảm giác vuốt lông thoải mái, tiểu cô nương sững sờ, sau đó lạnh mặt: "?..." Chán thật, sư phụ chưa trải sự đời, chưa từng sờ mặt nữ nhân à.

Chậc, lão xử nam ngàn năm đúng thật là ngây thơ.

Lâm Vãn ngẫm lại, lại cảm thấy nói như vậy không đúng, bây giờ sư phụ không phải là xử nam, bởi vì nàng đã làm cho sư phụ... hì hì.

Tiểu cô nương ngồi xổm đến mức chân tê dại, cũng không thấy sư phụ sờ mặt mình, thế là nàng híp đôi mắt hạnh nhân, u oán liếc nam nhân một chút, miệng nhỏ chu lên, thì thào thì thầm: "Sờ thì sờ thôi, ta cũng sờ sư phụ mà.”

"Mỗi một nơi trên người đều đã sờ hết rồi.”

Lưng của nam nhân rõ ràng run lên một cái, đuôi mắt hơi ẩm ướt, lúc tiểu cô nương bỏ đi thì không còn nói gì nữa.

Không sờ thì thôi.

Lâm Vãn cũng không xoắn xuýt, đứng lên hậm hực bỏ đi.

Nàng đi đến bên ngoài hang động, màu đỏ y sam chói mắt, phản chiếu lên gương mặt của thiếu nữ càng phát ra vẻ kiều diễm, còn lộ ra màu đỏ nhàn nhạt.

Nàng vừa không tập trung triệu hoán linh kiếm, vừa suy nghĩ...

Không biết sư phụ nàng đang e dè chuyện gì, rõ ràng lúc song tu đều cầm thú, phóng đãng hơn bất cứ ai...

Dọa cả nàng.

Bây giờ vẫn còn rất đau.

...

Đau.

Sư phụ cầm thú!

Sư phụ phóng đãng...

*



Tiểu đồ đệ thật sự bỏ đi rồi.

Chỉ để một mình hắn ở lại trong huyệt động, bốn phía đều quanh quẩn mùi hương trên người thiếu nữ và...

không khí song tu lúc nãy.

Rất lâu vẫn không tản đi.

Trong huyệt động hoàn toàn tĩnh lặng, những cảm xúc bị cố hết vùi lấp kia bây giờ đều hiện ra.

Ly Vọng nhấc cánh tay bị xiềng xích khóa lại, nhớ lại những chuyện lúc nãy, sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt, đuôi mắt đỏ lại càng phát ra vẻ tiên diễm.

Hắn không chỉ thật sự song tu với tiểu đồ đệ, còn tự tay cởi y phục của nàng, không nỡ để nàng đi, lúc nàng bỏ đi còn kêu nàng, tổn hại thân phận sư tôn, vậy mà lại nói mấy lời xấu hổ muốn sờ mặt của nàng.

Hắn là sư phụ của nàng, hắn đã làm những gì, nói những gì.

Song tu đã là cấm kỵ, du͙© vọиɠ vô thức muốn chạm vào tiểu đồ đệ lúc nãy, càng khiến cho vị Tiên quân này rơi xuống vực sâu, cảm giác bị dày vò sâu sắc.

Hắn là cầm thú sao, còn lừa gạt tiểu đồ đệ, tự tay cởi y phục của tiểu đồ đệ.

Bây giờ hắn vẫn có thể nhớ hình ảnh đó.

Làn da căng bóng của thiếu nữ, trắng nõn như mỡ, thật sự là... đoạt mất hồn phách của người ta.

Hắn cũng làm rất quá đáng.

Nghĩ tới những chuyện này, Ly Vọng cúi đầu thở dài.

Sau đó, đợi khi hắn ý thức được những chuyện này là cấm kỵ, đạo tâm của nàng đã không ổn.

Kết quả là đầu đau như muốn nứt, linh lực tan rã, đinh Tỏa Hồn giam cầm lại nặng thêm một tầng.

Linh cốt không chịu nổi, ngay sau đó... cổ họng Ly Vọng phun ra một ngụm máu tanh tưởi, chậm rãi chảy xuống từ khóe môi.

Đôi môi đỏ tươi uốn lượn chảy xuống, trên gương mặt trắng bệch của hắn cực kỳ chói mắt, giống như một đóa hoa nở bung ra.

Nam nhân cam chịu số phận, mỉm cười, hắn bình tĩnh lau đi vết máu trên khóe môi, đột nhiên nhìn ra bên ngoài hang động, hướng thiếu nữ vừa mới bỏ đi.

Giờ này phút này, bên ngoài trời sáng trưng, có ánh nắng sáng sủa chiếu vào hang động, tựa như thứ người bị cầm tù khát vọng nhất.

Nhưng, Ly Vọng nhìn chăm chú ánh sáng này, trong lòng vẫn nhớ đến tiểu đồ đệ của hắn.

Hắn đang nghĩ, khi nào nàng quay lại.

Đi ra ngoài có bị thương không.

Nếu như bị thương thì nên làm gì.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn có chút hốt hoảng, nhìn thấy một chiếc y sam mà tiểu đồ đệ đánh rơi.

Mỏng manh, bằng tơ, phía trên dùng kim tuyến thêu hoa hải đường.