Chương 38

"Hứa với sư phụ, đừng gϊếŧ người nữa được không?" Câu nói cuối cùng này rõ ràng mang theo sự run rẩy.

Thiếu nữ đứng phía xa xa, hắn hơi ngước lên nhìn nàng, bỗng nhiên rất muốn trấn an nàng, sờ mặt nàng, nhưng thân thể hướng về phía trước, tay muốn chạm đến nàng còn chưa vươn ra, tiếng xích sắt lạnh lẽo đã vang lên.

Cổ tay truyền đến cơn đau nhức, hắn cười thảm một tiếng, chỉ có thể rũ tay xuống.

"Bên phía tông môn ta sẽ xử lý tốt, chỉ cần con hứa với sư phụ... Đừng gϊếŧ người nữa." Hắn nói tiếp, giọng nói dịu dàng, cho dù ai nghe thấy đều sẽ bình tĩnh trở lại.

Lâm Vãn cũng tạm thời được sự dịu dàng của sư phụ nàng trấn an, nói thầm: "Ta có thể hứa với sư phụ không gϊếŧ đồng môn, chỉ cần họ không chọc ta, không bắt nạt ta nữa.”

"Đứa trẻ ngoan." Lý Vọng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt rơi lên Thanh Tâm Linh nơi cổ tay thiếu nữ: "Vãn Vãn có chuyện thì có thể thông qua Thanh Tâm Linh truyền âm cho ta, để vi sư biết con có an toàn hay không, nếu không thì sư phụ sẽ lo lắng cho con.”

Lâm Vãn ngoan ngoãn gật đầu: "Được, Vãn Vãn biết rồi.”

Dứt lời, nàng quay người muốn đi, nhưng bất đắc dĩ ánh mắt của sư phụ thật sự quá dịu dàng, khó mà xem nhẹ, cho dù bị nàng xích ở đây nhận hết tra tấn, cũng không hề trách móc nàng chút nào, vẫn đối xử với nàng dịu dàng như vậy, bây giờ lại càng… không còn yêu cầu nàng thả hắn ra.

Cuối cùng, Lâm Vãn không kiềm chế được nữa, mở miệng hỏi: "Tại sao sư phụ không kêu Vãn Vãn thả người ra vậy?”

"Bây giờ Vãn Vãn không vui, sư phụ biết." Khóe môi hắn cong nhẹ, trong mắt như có những mảnh vàng vụn di chuyển, trong suốt lóa mắt, ánh mắt dường như có thể nói ra sự yêu thương: "Đợi một ngày nào đó tâm trạng Vãn Vãn tốt hơn, rồi thả sư phụ ra, được không?”

Lâm Vãn ngây người, sau một lúc lâu thì hai má ửng đỏ, cuống quýt quay đầu đi chỗ khác.

Xém chút nữa, nàng đã phải chết chìm trong ánh mắt dịu dàng của sư phụ.



Nhưng sau đó, lý trí vẫn chiến thắng lương tâm của nàng.

Lâm Vãn kiên quyết cho rằng, tuyệt đối không thể thả sư phụ đi.

"Hừ hừ, không có ngày đó đâu, Vãn Vãn nói được thì làm được, sau này tâm trạng của Vãn Vãn có tốt thì cũng sẽ không cho sư phụ đi." Tiểu cô nương cúi đầu lẩm bẩm, vuốt ve Thanh Tâm Linh nơi cổ tay.

Nàng cố ý không nhìn gương mặt nam nhân, nhưng đôi tai nhỏ đáng yêu vẫn âm thầm đỏ lên.

"Vậy sao." Ly Vọng tưởng rằng tiểu đồ đệ đang làm nũng, cười nhạt một tiếng vô cùng cưng chiều: "Vãn Vãn, con mãi mãi là đồ đệ của sư phụ, lần này về sớm một chút, đừng đi đến nơi nguy hiểm, đừng để bản thân bị thương, gặp chuyện thì đừng kích động, bình tâm tĩnh khí, biết không?”

"Vãn Vãn có thể hứa với sư phụ không?" Thấy tiểu cô nương cúi đầu không trả lời, lại hỏi một câu, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ.

Lâm Vãn không thể không thừa nhận, sư phụ nàng thật sự quá dịu dàng, nàng hung dữ cũng dữ không nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: "Vậy ta hứa với sư phụ, ta sẽ cố hết sức không bị thương, Vãn Vãn đi rồi.”

Dứt lời, Lâm Vãn không còn lưu luyến, váy áo phất phơ, xoay người rời đi.

Chỉ là ngay lúc này, sau lưng lại truyền đến giọng nói.

"Vãn Vãn”

Chẳng hiểu sao sư phụ lại gọi nàng.

Lâm Vãn khó hiểu quay đầu: "?”



Khuôn mặt của nam nhân tới nhạt, bàn tay ẩn trong bóng tối trắng đến dọa người, gân xanh hơi hiện lên.

Hắn im lặng một lúc, cánh môi tiên diễm như máu hơi hé mở, giọng nói bật ra khỏi miệng ngắc ngứ, khản đặc: "Cho sư phụ sờ mặt con, được không?”

"Được chứ, sờ đi.”

Lâm Vãn không cảm thấy có chuyện gì, có lẽ là do vội vàng rời đi, nàng hào phóng đồng ý.

Ngay lập tức, nàng quay lại, giống như mèo con tựa ở bên giường khéo léo ngồi xổm xuống, một gương mặt xinh đẹp lại trắng nõn thoáng chốc phản chiếu vào đồng tử nam nhân.

Giống như hoa rơi lất phất trên hồ nước mùa xuân, gợn sóng tản ra không một tiếng động.

Ly Vọng trì trệ, hơi thở dốc.

Cùng lắm trong gang tấc, hắn chỉ cần vương tay ra là có thể chạm vào gương mặt của nàng.

Gương mặt trắng trẻo, mềm mại của tiểu đồ đệ.

Tác giả có lời muốn nói: Luận lớp kính lọc của sư phụ dày bao nhiêu orz.

Nữ nga trong mắt sư phụ: Tiểu đồ đệ thật yếu ớt, mặc dù xx sư phụ là ta, đại nghịch bất đạo xx sư phụ là ta, nhưng nàng là đứa trẻ ngoan, rất yếu đuối, ta phải dỗ dành nàng, che chở nàng, không thể dọa nàng.

Nữ nga trong mắt người khác: Đáng sợ quá đi mất, nàng là ác ma hu hu hu.