Chương 37

Sư đồ song tu không phải là việc nhân luân cang thường dung thứ, chính là tối kỵ, lần song tu này... là vì không cho tiểu đồ đệ nhập ma, chỉ là hành động bất đắc dĩ.

Làm không tính toán, cũng không tính là trái với cấm kỵ, không tính...

Ly Vọng hắn, vẫn là sư tôn của nàng.

Ly Vọng trở nên thất thần, cho đến khi nơi lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ướŧ áŧ, đầu ngón tay hắn run lên, giật mình hoàn hồn, đối diện với đôi mắt ai oán đẫm nước của thiếu nữ.

Hắn buông lỏng tay ra, trái tim quặn thắt.

Làn da của tiểu đồ đề vừa trắng, lại vừa mỏng, lúc buông ra, gương mặt nhỏ đã để lại dấu đỏ, rất rõ ràng.

Nam nhân nhíu mày, trong con ngươi hời hợt tràn đầy đau lòng, còn có sự hối hận.

Hắn dùng lực có hơi nặng, thật sự không nên.

Hắn là sư phụ của nàng, không nên như vậy.

Tiểu đồ đệ mảnh mai như thế, hắn phải che chở thật tốt, đặt trong lòng bàn tay mới đúng.

"Đau không?" Hắn lập tức cúi đầu xuống, cẩn thận xem xét dấu đỏ trên mặt nàng, muốn chạm vào sợ nàng đau nên lại rút về, dịu dàng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, sư phụ dùng sức hơi mạnh.”

Lúc nãy bị che miệng nói không được, Lâm Vãn thở phì phò, liếc xéo nói: "Sư phụ dám làm không dám nhận, còn che miệng không cho nói, hừ.”



"Không phải." Hắn bình tĩnh phủ nhận, vành tai chưa bớt đỏ, âm thầm lan rộng xuống cổ.

Cổ của nam nhân thon dài, trắng lạnh, đường cong ưu mỹ, lúc này ửng đỏ, càng lộ ra vẻ mê người.

Sắc đẹp trước mắt, Lâm Vãn nhìn thấy, lại muốn song tu.

Nhưng mà trong lòng đang tức giận, lại cộng thêm cơ thể vẫn như bị chia thành từng mảnh, rất đau, nàng lập tức rời mắt không nhìn nữa.

Nàng có chút cốt khí, không thể cứ mãi sa vào sắc đẹp, bị sư phụ mê hoặc để lỡ chính sự.

Nàng là người muốn vào giới Nguyên Anh.

"Vãn Vãn, sư phụ muốn xin lỗi con, chuyện song tu là sư phụ không đúng, thật sự có hơi quá đáng... Đây là lỗi của sư phụ, sau này sẽ không vậy nữa, hơn nữa, dấu đỏ mà Vãn Vãn nói...”

Nói đến đây, ánh mắt của Ly Vọng liếc nhìn dấu đỏ trên người, đầu ngón tay hơi động, vô thức muốn làm phép thuật nhỏ, xóa bỏ những dấu vết này.

Như vậy thì, nàng sẽ có hứng thú chứ.

Ma xui quỷ khiến, câu nói này chợt lóe lên trong đầu Tiên quân.

Sau đó, sau một khắc hoàn hồn, hắn hơi run run, dây cung sư đồ cấm kỵ trong lòng bị kéo căng, ý tưởng này lại bị hắn cưỡng ép đè xuống, tay định thi triển pháp thuật rủ xuống.

Hắn ho nhẹ một tiếng, cố hết sức duy trì tôn nghiêm của sư phụ, nhỏ giọng: "Dấu đỏ... sẽ biến mất.”



Dứt lời, sợ nàng nhìn thấy thì mắt lại lộ ra vẻ ghét bỏ, tiếng leng keng vang lên, nam nhân kéo kéo y sam, che kín vết đỏ.

"Lần sau Vãn Vãn nhìn thấy sư phụ, dấu đỏ biến mất rồi, sẽ không cảm thấy khó coi nữa.”

"Vậy Vãn Vãn đợi khi sư phụ trở nên trắng trẻo rồi lại song tu." Lâm Vãn cười yêu kiều một cái, sau đó chui ra khỏi ngực của sư phụ nàng, muốn rời đi.

Trì hoãn ở đây lâu như vậy rồi, nàng không đợi được nữa muốn ra ngoài tu luyện thăng giới, về phần sư phụ... sau này có thể từ từ song tu.

Nàng nắm chặt nắm đấm nhỏ, nghĩ, nàng không thể bị sắc đẹp của sư phụ dụ dỗ, chậm trễ chính sự...

Giống như một chú mèo, thiếu nữ chui ra khỏi ngực hắn, hương thơm quanh quẩn đầu mũi tản đi, nam nhân khẽ giật mình ngẩng đầu, không quan tâm đến những lời xấu hổ kia lại kéo lấy tay nàng: "Vãn Vãn đi đâu vậy?”

"Chuyện này..." Lâm Vãn vô tình hất tay sư phụ nàng ra, lẩm bẩm nói: "Bí mật nha, không thể nói với sư phụ." Lần này nàng chuẩn bị đi Ma giới tu luyện thăng giới, việc này sao có thể nói với sư phụ chứ.

Thấy tiểu đồ đệ không muốn cho biết, Ly Vọng cũng không ép nàng trả lời, trái lại hỏi, giọng nói êm dịu: "Khi nào quay về?”

"Vẫn chưa biết nữa." Lâm Vãn không đành lòng nhìn vào đôi mắt như lưu ly của sư phụ nàng, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó: "Nhưng mà, lần này sư phụ cũng đừng chạy trốn nữa, nếu không ta thật sự sẽ tức giận, gϊếŧ chết sư phụ.”

Nàng hung hăng, hai má nhô lên: "Ta không dọa sư phụ đâu.”

Nghe thấy tiểu đồ đệ uy hϊếp mình, Ly Vọng không hề tức giận, trái lại nở nụ cười như gió xuân đáp: "Được.”

"Trước đó sư phụ nuốt lời, là sư phụ không đúng." Hắn nhỏ giọng thì thầm, sợ dọa đến nàng: "Lần này Vãn Vãn có thể tin tưởng sư phụ, sư phụ sẽ không chạy trốn nữa, cũng sẽ không rời khỏi con, con vừa về là có thể nhìn thấy sư phụ, cho nên...”