Chương 36

Xấu sao...

Ánh mắt của Lâm Vãn nghiêm túc đánh giá sư phụ nàng.

Nam nhân trước mặt quần áo khép hờ. Mặc dù những vết đỏ kia như ẩn như hiện, nhưng làn da trên mặt vẫn trắng trẻo. Ngoài việc trên môi dính chút máu đỏ tươi, những chỗ khác đều rất sạch sẽ.

Da trắng môi đỏ, ngũ quan tuấn mỹ như thần tạo ra, đặc biệt là đôi mắt kia lạnh lẽo như ngọc, sâu thẳm như màn đêm, luôn luôn hiện ra ánh sáng dịu dàng khiến cho người nhìn tâm động thần dao.

Nếu chỉ nhìn mặt, vẫn là sư phụ xinh đẹp, trên thế gian này e rằng không có ai sánh bằng.

Cho nên bình tĩnh xem xét, không tính là xấu.

Tiểu cô nương nghiêm túc suy nghĩ trong lòng một phen, sau đó lắc đầu thành thật trả lời: "Không phải.”

"Vậy à." Năm ngón tay cuộn tròn của Ly Vọng buông ra, mặt mũi tái nhợt dường như thiếu chút hơi lạnh, hắn cúi đầu cười một tiếng, tiếp theo lại dịu dàng hỏi thăm, dẫn dắt từng bước: "Vậy Vãn Vãn nói có chút chút là chỉ cái gì, có thể nói với sư phụ không?”

Giọng nói của nam nhân nhẹ nhàng lại dịu dàng, lúc cúi đầu cười một tiếng lại trời quang mây tạnh, rực rỡ chói mắt, giống như khắp người đều đang tỏa ra phật tính thánh phụ thuần khiết, xua tan hắc ám.

Lâm Vãn bị ánh sáng dịu dàng này làm chói mắt, tâm trạng sốt ruột bình tĩnh lại, mắt cũng không còn lộ ra sự ghét bỏ nữa, vô cùng ngoan ngoãn trả lời sư phụ nàng: "Vậy ta nói với sư phụ nhé.”

Nam nhân vẫn đang cười, trong mắt hàm chứa ánh sáng dìu dịu, hắn kéo nàng ngồi xuống, cẩn thận lau nước đọng bên khóe môi nàng, lại có chút tự trách sờ đôi môi sưng đỏ của thiếu nữ, thở dài nói: "Vãn Vãn là đứa trẻ ngoan, thật ngoan.”

Lâm Vãn gật gật đầu, nàng rất đồng ý với lời của sư phụ nàng, cũng nghĩ rằng bản thân là một đứa trẻ ngoan, đồ đệ tốt.

Nàng nhốt sư phụ ở đây, chỉ vì không muốn sư phụ rời khỏi nàng, đề phòng kết cục trong sách diễn ra, vì tự vệ nên ra tay trước chiếm thế thượng phong thôi.

Nàng chỉ muốn mạnh mẽ giành lấy sư tôn, song tu với sư tôn, muốn một mực làm đồ đệ tốt của sư phụ thôi, nàng có lỗi gì chứ, nàng cũng là bất đắc dĩ mà.

Nghĩ như vậy, lời nói của sư phụ không hề sai chút nào.



Lâm Vãn lại tìm cho mình vô số lý do chính đáng giam cầm sư phụ, chút xíu áy náy và lương tâm còn sót lại trong lòng kia bị sự dung túng, cưng chiều của Ly Vọng làm cho biến mất không còn tung tích...

Thế là, đôi mắt thiếu nữ như huyền nguyệt, trong con ngươi lại chứa đựng đầy ý cười dịu dàng, tùy tiện lay động ánh mắt nam nhân.

"Vãn Vãn nói có chút chút không phải nói sư phụ xấu.”

"Hửm?" Nam nhân hững hờ giúp nàng chỉnh lại sợi tóc lộn xộn, xoa cái đầu nhỏ của nàng, lúc đầu ngón tay thỉnh thoảng chạm vào vành tai trắng mềm của thiếu nữ hơi run lên.

Sau đó, hắn liếc nhìn lỗ tai nhỏ nhắn, đáng yêu kia, ánh mắt rời đi, rơi lên đôi môi hơi hé mở: "Vãn Vãn có thể nói, sư phụ nghe.”

Thỏa mãn sau sự việc, lại được sư phụ vuốt tóc trấn an, Lâm Vãn thoải mái run run người.

Nàng cuộn tròn trong lòng sư phụ nàng, đôi con ngươi sáng long lanh nhìn nam nhân vô cùng tuấn mỹ, sắc đẹp trước mắt, nàng thành thật hơn nhiều: "Chỉ chút chút chính là... bởi vì song tu với sư phụ lâu như vậy, bây giờ chỉ có chút chút hứng thú với sư phụ thôi, sư phụ có muốn nữa cũng không được, rất mệt đó, hơn nữa, trên người sư phụ đều là dấu đỏ, thật sự không quá dễ nhìn, Vãn Vãn không thích, Vãn Vãn thích sư phục trắng trẻo hơn... Còn nữa, lúc sư phụ ở trên giường cũng quá... ưm!...

!”

Lâm Vãn nhớ đến hành vi man rợ lúc song tu của sư phụ nàng, lúc đang chuẩn bị trắng trợn lên án, miệng đột nhiên bị bịt lại nói không ra lời!!!

Thiếu nữ ưm ưm không nói thành lời, chỉ có thể kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, rất là vô tội: "!!!" Tên nam nhân này sao lại muốn che miệng nàng! Rõ ràng nàng nói sự thật mà...! Nam nhân dám làm không dám thừa nhận, ha.

"Vãn Vãn, đừng nói nữa...”

Tiểu đồ đệ thốt ra một đống lời nói như thế, những cảm nhận và hình tượng miễn cưỡng bị chèn ép kia lại nổi lên trong lòng. Ly Vọng che miệng nhỏ, không cho tiểu đồ đệ nói tiếp, lúc nghiêng mặt nhìn qua chỗ khác, chỗ phiếm đỏ nơi đuôi mắt đã lan ra tận mang tai.

Hai chữ xấu hổ sao có thể tóm tắt được.

Hắn là sư tôn của nàng, đã hành lễ sư đồ, đóng lên danh phận sư tôn của sư đồ trong sách tông môn.