Chương 9

Kỳ Chiết mím môi thành đường thẳng, bỏ qua một bên không ăn.

Nhọc lòng ảnh vệ thống lĩnh quan tâm như một bà mẹ già, ôn tồn cầu xin chủ tử ăn chút cháo.

Ai biết chủ tử dưỡng ra tật xấu gì, phàm là lên đường sẽ không ăn cơm đàng hoàng, bỏ qua cơm khô thịt sáng một bên chịu đói, gần như toàn bộ quá trình từ Lâm An đến Quảng Lăng đều chỉ ăn cháo, Trường Minh đều sợ ngày nào đó hắn đói ngất đi.

Cũng may chủ tử ít khi đi theo tiên đế lăn lộn trên chiến trường, luyện ra thể lực cường tráng, mới có thể gánh vác được hắn hiện giờ làm như vậy.

Tâm tư lưu chuyển, chủ tử hắn phủi ống tay áo, giương mắt. "Còn có mùi tanh?”

Tất cả suy nghĩ của Trường Minh thoáng chốc tan thành mây khói, bản thảo khuyên dùng cháo nuốt trở về, hắn ghé sát vào bên người Kỳ Chiết, cánh mũi hít hít, nghiêm túc trả lời: "Thuộc hạ chỉ có thể ngửi thấy mùi thơm ngát.”

Mát lạnh thanh tỉnh, vừa ngửi đã lên tinh thần.

Trầm hương đặc chế phối hợp với bạc hà đặc biệt, thanh u mà thấm vào ruột gan.

Kỳ Chiết nghiêm mặt rót chén rượu, lại hỏi: "Ngân Lang có thể ngửi ra không?”

Trường Minh suy tư, lại suy tư, thành thật gật đầu, đồng thời không quên cầm chén rượu trong tay bệ hạ đi.

Uống cái gì mà uống, cơm cũng không ăn còn uống rượu.

Mặt Kỳ Chiết không chút thay đổi, ánh mắt nặng nề, càn rỡ.

Ảnh vệ thống lĩnh thuần thục né tránh tầm mắt, kéo huynh đệ bên cạnh, sắc mặt thống khổ, diễn xuất khoa trương. "Cứu ta, hình như đôi mắt của ta điếc rồi.”

Kỳ Chiết: "......”

Tưởng trẫm không nhìn ra ngươi đang diễn sao?

Trường Minh diễn qua loa xong, một lần nữa ngồi thẳng. "Có điều chủ tử, còn cần một canh giờ nữa Ngân Lang mới có thể theo tới.”

Trước khi ánh mắt chất vấn của chủ tử đảo qua, hắn nói tiếp: "Có một đội Kiêu Vệ đi theo.”

Trong lòng hắn biết Ngân Lang ở trong lòng chủ tử có bao nhiêu trọng yếu, Trường Minh tự giác lơ đãng kì thực cố ý nói: "Nghe nói bữa nào Ngân Lang cũng ngoan ngoãn ăn cơm, thậm chí còn có thể tự mình kiếm đồ ăn.”

Diễn xuất tự nhiên thành công thu hoạch được một cái ánh mắt, suy tư một lát, hắn mặt không chút thay đổi vươn tay với Trường Minh.

Trường Minh nghi hoặc: "...?”

Kỳ Chiết tức giận nói: "Đưa cháo cho ta.”

Trường Minh: "Được rồi!”

Chiêu số quý ở chỗ hữu dụng không nhiều, quả nhiên khuyên chủ tử phải dựa vào Ngân Lang.

-

Móng ngựa đạp xe kêu vang, "Hí" một tiếng, chim chóc không biết tên trên cành cây ven đường vỗ cánh hót vang.

Ảnh vệ đánh xe và thị vệ bên cạnh Hoài Vương xuống trước hành lễ với Kỳ Chiết, xe ngựa dừng lại, Kỳ Chiết nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở mắt.

Cách đó hai trượng, thế tử ngồi trong xe tiếng oán than dậy đất.

Thật chán ghét giao tiếp với đại nhân vật phản diện, có một loại cảm giác nguy cơ sinh tử không do chính ta làm chủ, thời khắc nào cũng có đao treo ở trên đầu, thật muốn mua mặt nạ quá, trang phục búp bê cũng được, có thể ngăn trở xem thường và mặt thối của ta là tốt rồi.

Quên đi, làm nhân vật chính không phải đều là như thế này, lấy thân nuôi hổ, xả thân vì nghĩa, nam nhân nên oanh oanh liệt liệt làm sự nghiệp lớn!