Chương 10

Thế tử tự động viên mình xong, khuôn mặt tươi cười mở rèm xe, lộ ra hàm răng trắng nõn nhìn Kỳ Chiết. "Bệ hạ vạn phúc kim an.”

Người sau sắc mặt bình thản, cũng không làm ra phản ứng gì đối với việc Vân Mộ Thu hành lễ, trong thời gian ngắn tiếp xúc, Kỳ Chiết cũng không tin nội tâm thế tử và bản y giờ phút này có biểu hiện nhất trí.

Vân Mộ Thu không ngại hắn lãnh đạm, nhân vật phản diện mà, nếu không tìm đường chết ở trước mặt nhân vật chính thì làm sao sẽ bị nhân vật chính nhớ kỹ rồi cuối cùng cho logout đâu.

Hừ, cứ việc cuồng vọng đi, chờ xem về sau cha chậm rãi tính sổ với ngươi.

Y trái ngắm phải nhìn, trong tay mang theo đồ ăn vặt mua được trên đường thành Quảng Lăng, thình lình hết sức quen thuộc kề sát Kỳ Chiết, mở miệng túi ra hỏi: "Bệ hạ, người ăn không?"

Trường Minh liếc sơn tra đỏ rực bọc đường trong túi, lại liếc về phía Hoài Vương thế tử ngây thơ hồn nhiên cười đến vô hại.

Chuyện Hoài Vương mưu phản bởi vì chạy trốn mà trở nên càng thêm biến hóa kỳ lạ, không thể hoàn toàn bỏ qua quan hệ với thế tử, nhưng hắn nhìn dáng vẻ thế tử này, nhịn không được nhớ tới những tin đồn về y.

Tướng mạo của Hoài Vương thế tử như trích tiên, thanh tuyệt thoát tục không giống phàm nhân, rồi lại từ nhỏ ngu dốt không có biểu hiện, kế thừa thanh danh đệ nhất hoàn khố của phụ thân, không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày ở đầu đường trêu mèo dắt chim đi dạo tán loạn, thi thư kinh văn dốt đặc cán mai.

Hiện tại xem ra, nếu không phải trời sinh thiếu tâm nhãn, nào có người vội vàng vấp phải trắc trở trước mặt chủ tử như thế, thật lo lắng sau khi chủ tử mở miệng cự tuyệt thì tiểu thế tử được sủng ái từ nhỏ là cành vàng lá ngọc sẽ khóc lên lần nữa.

Tốt xấu gì thì Trường Minh cũng đã thấy qua cảnh Hoài Vương thế tử rơi lệ trong một giây.

Đang lúc ý niệm này của Trường Minh hạ xuống, bỗng hắn nhìn thấy chủ tử mà mình khổ khuyên nửa khắc đồng hồ dọn ra Ngân Lang mới bằng lòng ăn cháo, hạ thấp địa vị vươn bàn tay khớp xương rõ ràng, dùng tăm trúc đâm thủng một quả sơn tra rồi chậm rãi đưa vào trong miệng.

Sắc mặt không hề biến hóa ăn xong.

Khϊếp sợ không chỉ có Trường Minh, mà còn có Vân Mộ Thu.

Y không chút quan niệm nào về việc quản lý biểu tình của mình, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía quả sơn qua, rồi lại nhìn về phía Kỳ Chiết.

[TRời đất, sơn tra nhà lão bá chua muốn chết, đại nhân vật phản diện sợ là không có vị giác đi.]

Kỳ Chiết nghe tiếng lòng của y, vị chua ngọt hỗn tạp của trái cây trong miệng còn chưa tiêu tán, hắn có chút không rõ, cho dù sơn tra có chua nhưng bọc đường thật dày kia không phải cũng hòa tan sao?

Thế tử điện hạ nói muốn khiến hắn chua chết, Kỳ Chiết còn tưởng rằng bên trong có độc chứ.

Kết quả thật đúng là chua chết trên mặt chữ, thủ đoạn này so với biện pháp của Ngân Lang trêu chọc Đạo Ly, quả thực không phân cao thấp.

Vân Mộ Thu chú ý tới ánh mắt của hắn, giơ túi giấy trong tay lên. "Bệ hạ, người cảm thấy mùi vị của vật này như thế nào?"

Kỳ Chiết ăn ngay nói thật: "Cũng tạm.”