Chương 8

Căn cứ vào hồi ức trong đầu, dường như từ khi nguyên chủ sinh ra tới nay thì Dược Xà đã bị cha nguyên chủ đưa cho y, nhiều năm qua thân hình Dược Xà chưa bao giờ biến hóa, từ trước tới nay luôn chỉ có lớn bằng một đống nhỏ trong lòng bàn tay.

Giờ phút này có thể vòng qua cổ tay Vân Mộ Thu thành hơn hai vòng.

Động tác đóng gói độc dược của Vân Mộ Thu bỗng dừng lại, nhìn trong bao quần áo đầy bình bình lọ lọ, tính chọn mấy bình thích hợp lưu lại, có Dược Xà ở đây, mấy thứ này làm sao còn có thể lọt vào mắt của y.

Chỉ cần tìm đúng thời cơ, bạo quân lập tức mất mạng.

Trong mắt Vân Mộ Thu toát ra ngọn lửa nhỏ của ánh rạng đông thắng lợi, tự tin chống nạnh, quả nhiên y chính là nam chính mà, hội tụ đủ hai yếu tốt là kỳ ngộ và bối cảnh.

Lúc y thu thập ngân phiếu, đi ngang qua lăng kính mạ vàng trong phòng lại bị tướng mạo của mình làm cho ngoài ý muốn.

“Giống hệt ta sao”. Vân Mộ Thu vuốt cằm nhìn kỹ mặt gương một lúc lâu, lại vui mừng vỗ tay khẳng định. “Người anh em quả nhiên là nam chính trời định.”

Dược Xà bị y vỗ tay đánh thức, phun đầu lưỡi nghiêng đầu.

Thu Thu, ngươi lại nổi điên cái gì?

Vân Mộ Thu chọc chọc đầu rắn, tự tin ưỡn ngực, giọng điệu phấn chấn động lòng người "Tiểu Xà, chúng ta phải đi làm sự nghiệp lớn!"

Đồng tử Dược Xà dựng thẳng cự tuyệt, ít nói những thứ này, ta sẽ không giúp ngươi đuổi gà rừng đâu.

Thị vệ Trọng Cẩm đóng vai người trong suốt rốt cuộc yếu ớt lên tiếng. "Cho nên, điện hạ, có thể đừng mang ta theo được không?”

Vân Mộ Thu quay đầu dặn dò thị vệ bên người, "Trọng Cẩm, ngươi phải hiểu rõ, nếu đi theo ta thì sau này có thể ăn ngon uống cay, hưởng hết vinh hoa phú quý, trên vạn người dưới một người..."

Trọng Cẩm hiếm khi có cảm xúc kích động, hắn trừng to mắt ngắt lời, cố gắng trấn an thế tử. "Điện hạ, Vương gia thật sự không có mưu phản.”

Vân Mộ Thu chững chạc gật đầu, kiêu căng không thôi: "Ta biết.”

“Ngươi biết mà ngươi còn muốn biến tội danh thành thật?" Trọng Cẩm nhíu mày.

Vân Mộ Thu bày ra dáng vẻ cao thâm, sờ sờ trên cằm không tồn tại râu ria của mình, người thiếu niên, ngươi vẫn là quá trẻ tuổi.

Trọng Cẩm nhịn không được lui về phía sau hai bước, hôm nay thế tử điện hạ đặc biệt ngu ngốc, cách xa một chút hẳn là không nhiễm vào.

Là tâm phúc của "nam chủ Điểm gia", cuối cùng Trọng Cẩm vẫn được mang theo cùng đi làm sự nghiệp lớn.

Vân Mộ Thu ngồi trong xe ngựa, chờ mong vô hạn hướng tới tương lai, quét mắt nhìn bên đường thành Quảng Lăng rộn ràng nhốn nháo, cảm thán cuộc sống nhân dân thật tốt đẹp.

Y sinh ra đã đẹp mắt, lúc không có biểu tình gì nhìn như thể trích tiên hạ phàm, cụp mắt nhìn khói lửa nhân gian, thoáng như thần thánh, nhưng người giống như trích tiên này khi cười rộ lên thì trước mắt lại lộ ra dáng vẻ ngây thơ đáng yêu như một chú chó con vậy, khiến lòng người mềm nhũn.

“Lão bá, cho hai cái bánh ngọt đậu nành.”

Ăn trước, ăn no mới có thể có tâm tư làm đại sự.

-

"Chủ tử, ăn no mới có thể có tâm tư làm đại sự”. Trường Minh bất đắc dĩ nhìn về phía người trước mặt mua được đầy bàn món ngon trân quý rượu ngon thượng hạng từ trong thành. "Lúc lên đường nào có đồ ăn ngon rượu ngon như vậy, thân thể người hiện nay há có thể hồ nháo."