Ánh mắt Kỳ Chiết khẽ động, nhìn qua đầu óc của thế tử điện hạ không tốt lắm, suy nghĩ trong lòng lại khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Chịu đựng qua một nén nhang, sắc trời sáng choang, đầu óc Kỳ Chiết tràn ngập "Nên mở đại điển kiến quốc quật khởi như nghịch phong lật bàn thần ở đâu".
Rất tốt, người này đã nghĩ đến chuyện nên lấy tư thế đẹp trai bá cháy nào để tiến vào đại điển rồi.
Kỳ Chiết nghĩ lại chính mình, tại sao hắn phải ở chỗ này nghe tiểu thế tử đầu óc không tốt lắm mơ mộng hão huyền, hắn cũng không bình thường theo sao?
Trách không được tất cả người Quảng Lăng đều nói thế tử hoàn khố*, xem sách giải trí quá nhiều.
*Chỉ quần áo đẹp của con em nhà quý tộc ngày xưa. Sau mượn chỉ con em nhà giàu sang.
Rất hay huyên thuyên cằn nhằn, trong miệng nói đầy những từ người khác nghe không hiểu.
Ý niệm trong đầu vừa rơi xuống, đúng lúc Trường Minh vì tìm hắn mà mơ màng hồ đồ mang theo một đám ảnh vệ tiến viện, động tĩnh rất lớn, Kỳ Chiết không có biện pháp ẩn nấp nữa, đơn giản lạnh mặt xách kiếm đi ra hành lang gấp khúc.
Ảnh vệ trong lúc đi lại mang theo tiếng thiết giáp ma sát, ở trong Hoài vương phủ yên tĩnh phá lệ rõ ràng, bỗng nhiên xuất hiện một đội quân đội biểu tình trang nghiêm, thân mặc giáp trụ cầm vũ khí, vây kín toàn sân, kín không kẽ hở.
Hai người trong viện đương nhiên cũng nhận ra, thị vệ hỏa tốc ôm kiếm trốn sau lưng Vân Mộ Thu, người sau ngẩn người, theo bản năng sửa sang lại dung mạo, sau đó đứng thẳng nhìn về phía người dẫn đầu.
Kỳ Chiết rõ ràng nhìn thấy Vân Mộ Thu nhíu mày, không ngoài sở liệu, trong lòng thế tử điện hạ tất nhiên đang nói mấy lời cổ quái.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên hắn phát hiện lúc này mình không nghe thấy tiếng lòng của thế tử, Kỳ Chiết nhớ lại tình cảnh vừa rồi, trong lòng thăm dò, trên mặt lạnh lùng chậm rãi tiến lên, khoảng cách dần dần kéo gần, cảm giác áp bách khiến người ta phát điên.
Nhưng mà bốn mắt nhìn nhau, bên tai Kỳ Chiết lại vang lên giọng nói quen thuộc.
[Oa ôi trời, cách thật xa đã cảm giác nhan sắc người anh em này rất cao, đến gần nhìn mới thấy thật đẹp trai nha.]
[Chậc, hắn đi gần như vậy là để cho ta thấy rõ ràng hơn sao? Thật tự kỷ, đâu giống ta tuy rằng ngọc thụ lâm phong khí vũ hiên ngang, nhưng chủ yếu là khiêm tốn.]
Kỳ Chiết đối diện với y, cả khuôn mặt lộ ra trong tầm mắt Vân Mộ Thu.
Hắn sinh ra đã có một đôi mắt đào hoa, đuôi mắt nhếch lên, vốn nên lưu luyến động lòng người nhưng hết lần này tới lần khác đôi mắt giống như giếng cổ không gợn sóng, lại bởi vì lông mày sắc bén, khuôn mặt thông thường luôn không chút thay đổi khiến cho cả người phảng phất như luôn bị bao quanh bởi sự lạnh lùng.
Cảm thán xong nhan sắc của người cổ đại, Kỳ Chiết phát giác ánh mắt của hắn dời xuống, chợt, [Tại sao hắn lại mang theo miếng ngọc có dấu rồng? Mẹ ơi? Miếng ngọc này …]
Đột nhiên Vân Mộ Thu ý thức được cái gì, trong lúc hoảng hốt y thu hồi hai mắt đang trừng lớn, ngoan ngoan cười một tiếng với Kỳ Chiết.
Không cần suy nghĩ nhiều, y đoán ra nam nhân giống như sát thần trước mặt chính là bạo quân Kỳ Chiết, nguyên chủ không hiểu biết nhiều lắm về Kỳ Chiết, nhiều nhất là mấy cái hình dung cũng không thấy lời ca ngợi, giờ phút này lại nhìn khí thế muốn ăn thịt người, nhìn tướng mạo của hắn...
Tổng kết, không phải là một người tốt.
Y nghĩ đến kết luận mình vừa đưa ra, trong lòng không khỏi sầu khổ than oan gia ngõ hẹp, người này hiện giờ có thể xem như đối thủ một mất một còn với y.
Mọi người đều biết, nam chính và nhân vật phản diện tuyệt không có khả năng cùng nhau sống sót, chỉ có kết cục ngươi chết ta sống.
So với ánh mắt đánh giá vụиɠ ŧяộʍ của Vân Mộ Thu, tầm mắt Kỳ Chiết thẳng thắn không ít.
Vừa rồi ở trong bóng tối nên không thể thấy rõ diện mạo của Hoài Vương thế tử, hiện tại vừa nhìn, thiếu niên áo lam tóc đen đứng ở trước người hắn, môi hồng răng trắng, mắt ngọc long lanh, thật là có chút xinh đẹp không giống phàm nhân.
Khó trách trong thư báo gửi từ Quảng Lăng, dù có thành kiến với Hoài Vương thế tử thế nào thì cũng không thấy đề cập tới diện mạo thế tử không tốt.
Lúc này cười đến ngoan ngoãn, nhìn ngược lại rất thuận mắt, đương nhiên... Tiếng lòng của y lại không giống mặt ngoài như vậy.
[Đậu má, ánh mắt âm hiểm của nhân vật phản diện quan sát ta là chuyện gì xảy ra? Thật muốn tiễn ta một đoạn đường sao? Hắn không sao chứ, ta vừa login mà.]
Sắc mặt Kỳ Chiết lạnh như băng, trường kiếm ra khỏi vỏ xông thẳng vào mặt thế tử.
Tình cảnh quá ly kỳ, hắn cần xác nhận lại một chút sự thật.
Vừa mới giơ tay lên, sắc mặt Vân Mộ Thu đột biến, lôi kéo thị vệ liên tục lui về phía sau, tư thế kia hận không thể lui đến ngoài cửa phủ.
Thiếu niên không giấu được tâm tư, chỉ nhìn sắc mặt đã biết lúc này trong lòng y không dừng lại được cằn nhằn, nhưng Kỳ Chiết lại không nghe thấy.
Hắn dùng ánh mắt đo đạc khoảng cách giữa hai người, ước chừng hơn hai trượng.
Ánh mắt nam nhân mặc y phục đen rất bình tĩnh, kiếm chỉ thiếu niên, chậm rãi đến gần, một bước hai bước, giảm bớt khoảng cách.
Một trượng ba, một trượng hai, lúc hai người cách xa nhau một trượng, Kỳ Chiết lại nghe được giọng nói sợ sệt nhưng quật cường kia xuất hiện.
[Đậu móa, phía sau không có đường! Sớm biết vậy đã đổi phương hướng lui.]
[Con mẹ nó mặt ta đều sắp cười nát rồi, hắn còn muốn gϊếŧ ta! Quả nhiên là bạo quân! Đại nhân vật phản diện!]