Chương 3

Kỳ Chiết khẽ nhíu mày, lui về phía sau hai bước, ngưng thần tĩnh khí.

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân của thế tử, hạ nhân bên ngoài sân huy động công cụ, tiếng vận chuyển đồ đạc đi lại, phảng phất động tĩnh vừa rồi là do Kỳ Chiết nghe nhầm, hắn định thần lại, coi như là do nhiều ngày mình chạy đi chạy lại mệt mỏi nên sinh ra ảo âm, tiếp tục di chuyển về phía trước vài bước.

Bên kia Vân Mộ Thu phóng thích bi thương xong, đại não nhanh chóng chuyển động, hòa hoãn, y thu liễm tâm tình hỏi người hầu như đứng tấn bên cạnh: "Quả thực đau đầu, trước khi đi cha ta có nói cái gì không?"

Thị vệ ôm kiếm trầm mặc, phảng phất giống như lão tăng nhân nhập định, Vân Mộ Thu cũng không sốt ruột, trong lòng thầm đếm ba tiếng, quả nhiên thấy người sau làm ra phản ứng, lắc đầu một cái.

Tuy rằng mới tỉnh lại hai giờ, nhưng Vân Mộ Thu đã đại khái biết rõ tình cảnh của bản thân và tình huống của người bên cạnh, thị vệ bên cạnh y này có thể là cao thủ duy nhất có thể xuất thủ trong phủ.

Cao thủ mà, có chút cổ quái là rất bình thường.

Bởi vậy hiển nhiên phản ứng của hắn nằm trong dự liệu của Vân Mộ Thu.

"Không thì không.” Sau khi cảm xúc dồn tới cực điểm, tâm tình y ngược lại càng thêm bình thản, Vân Mộ Thu bình tĩnh nằm thẳng, tin tưởng vững chắc chính mình tuyệt sẽ không vừa mới bắt đầu đã phải offline. "Chờ đường ngầm sửa xong, chúng ta lén trốn khỏi thành Quảng Lăng tìm ông ấy."

[Nghênh ngang ra khỏi thành nhất định sẽ bị người của bạo quân kia bắt được, tuy rằng lén lút không uy phong, nhưng chật vật rời đi như vậy cũng chỉ là để chuẩn bị cho ngày đông sơn tái khởi của ta.]

[Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt, giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất.]

Giọng nói trong trẻo tràn vào trong tai Kỳ Chiết, sắc mặt hắn nghiêm nghị, tầm mắt bắn thẳng về phía thân hình gầy gò kia, giống như muốn xuyên thấu qua quần áo da thịt nhìn vào bên trong.

Có phải y không?

Âm thanh bên tai hơi dừng lại, bóng hình kia buông ống tay áo xuống.

[Chỉ là không nghĩ tới cái sách ta xuyên vào này ta lại cầm kịch bản của một loạn thần tặc tử,

Lai.]

Nghe được một chữ nào đó, con ngươi Kỳ Chiết co lại trong chớp mắt.

[Nếu xuyên qua cũng còn tốt, ít nhất có lịch sử ghi lại, ta có thể sờ tảng đá của tiền nhân để qua sông, cũng có hiểu biết chút chút về bối cảnh, hiện tại...]

[Ai, cả đời ta làm việc thiện tích đức, sao lại rơi vào kết cục này.]

Thiếu niên làm như nhớ tới chuyện gì quan trọng, rít lên một ngụm khí lạnh, lắc đầu xua tay bồi hồi.

[Không đúng nha, vị phụ thân kia của ta là Vương gia, trong tay có thế lực rất lớn, được dân chúng địa phương kính yêu, người lãnh đạo trực tiếp lại là một bạo quân, hơn nữa ta là xuyên tới, này buff nhiều như thế, tại sao mà ta có thể làm nhân vật phản diện được chứ?]

[Kỳ Chiết Kỳ Chiết, đến tột cùng là ta đã đọc quyển sách nào đây] Vân Mộ Thu phiền não xoa xoa đầu.

Gần đây tiểu thuyết xuyên thư hot vô cùng luôn, thật không nghĩ tới y cũng có thể bắt kịp cái trào lưu này. Đáng tiếc y xem qua quá nhiều tiểu thuyết, trong chốc lát không nhớ ra nội dung tiểu thuyết và nhân vật.

Trong lòng Kỳ Chiết có hơi kinh dị, ánh mắt khó nén kinh ngạc nhìn về phía trong viện, thiếu niên vẫn chưa mở miệng ra tiếng, hiện tại đang không nghiêm chỉnh tựa người vào bên cạnh bàn đá, nghe giọng điệu kia dường như là lời y có thể nói.

Kỳ Chiết lạnh mặt cẩn thận dùng nội lực tìm kiếm xung quanh, trong lòng tin chắc hơn phân nửa là giọng nói này thật sự không giống những người khác có thể phát ra.

Hắn nghe nói qua Nam Cương có bí thuật là dùng tiếng bụng trao đổi với người khác, nhưng hiện tại cũng không nghe thấy giọng nói thứ hai phản hồi, khung cảnh kỳ dị như thế, cho dù là Kỳ Chiết có kiến thức rộng rãi cũng có chút đoán không ra.

Càng khó hiểu chính là, người này lẩm bẩm cằn nhằn nói cái gì đây?

Giọng nói không hiểu sao lại xuất hiện kia huyên thuyên một lúc lâu, bỗng nhiên kinh hỉ, [chờ một chút, bạo quân nha!]

Ánh mắt Kỳ Chiết trở nên hơi khó hiểu, hắn là bạo quân, chỉ có như vậy mà đáng giá để vui vẻ?

Chợt vẻ mặt hắn hơi tối, huống chi thanh danh bạo quân này, ha.

[Kinh nghiệm lịch sử nói cho hậu nhân một đạo lý.]

[Bạo quân tất nhiên sẽ bị nhân quân thay thế, lật đổ bạo quyền thành lập chính quyền mới, đây chính là đại sự nghiệp thúc đẩy tiến trình lịch sử, ta, thiên mệnh chi tử xuyên thư mà đến, nghĩa bất dung từ.]

[Ta đâu phải nhân vật phản diện gì đâu, ta là thiên mệnh nam chủ đó!]

Theo đó thiếu niên trong viện nắm chặt tay phải nện vào lòng bàn tay trái, vẻ mặt kích động không thôi, mãi mới phát hiện ra đây là kịch bản quật khởi của một nam chính quyền mưu thiên hạ nào đó, khó trách khi mới bắt đầu đã gian nan, hợp lý.

Giai đoạn đầu mà, chậm rãi bình tĩnh là xong việc.

Dù sao ta cũng là nam chính, không thể chết được.