Chương 29

Kỳ Chiết thu hồi ánh mắt đi về phía rừng, ảnh vệ đi theo bên cạnh hắn thấp giọng báo cáo tin tức.

Thẩm gia nuôi dưỡng hai vạn tư binhở thành Mộ Giang, cố ý an trí ở phụ cận thành Quảng Lăng, Trường Minh đã phái người đi bắt tạm giam, Thẩm gia chịu thiệt thòi lớn, biết được Hoài Vương "sợ tội bỏ trốn", bọn họ tận hết sức ở trong triều khuyến khích đồng đảng thượng tấu, xin bệ hạ cần phải nghiêm trị "phản tặc" Hoài Vương.

Đồng thời không quên đến trong ngoài thành Quảng Lăng tìm kiếm tung tích Hoài Vương, ngay cả tung tích Hoài Vương thế tử cũng không buông tha.

Tin tức Kỳ Chiết dẫn quân hồi triều đã truyền ra, nhưng không ai biết hắn còn mang theo Hoài Vương thế tử về, Thẩm gia, hoặc là nói các đại thần căn bản cũng không nghĩ tới vậy mà bạo quân lại gặp được thế tử, có thể cho y một con đường sống.

Cùng các triều thần giao phong hơn hai năm, nhận thức của Kỳ Chiết đối với bọn họ không ngoài ý muốn, dù sao lúc đầu quả thật hắn không có ý định mang Vân Mộ Thu về Lâm An.

Mà để y ở lại thành Quảng Lăng, Thẩm gia tất nhiên sẽ cho người tới mang đi, bất luận sống chết, đương nhiên không có ngày lành, đối với chuyện này Kỳ Chiết cảm thấy không sao cả.

Trước khi hắn đến thành Quảng Lăng, chưa bao giờ để Hoài Vương thế tử vào mắt, thậm chí nói Hoài Vương, trước đó cũng chưa từng tiến vào trong tầm mắt của Kỳ Chiết, hai bên thương lượng trong tưởng tượng cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của hắn.

Hiện giờ phân chia phe phái trong quan trường Đại Kỳ vô cùng rõ ràng, đặc điểm minh bạch, Hoài Vương là phái trung lập hiếm có, Thẩm gia kéo hắn vào quấy rối thế cục là muốn để yểm hộ cho bọn họ.

Nhưng rốt cuộc Kỳ Chiết không phải là tiểu nhi vô tri, nếu Hoài Vương có dị tâm, sao có thể đợi đến bây giờ.

Thái hậu, Thẩm Tri Cơ, cũng thích làm chút chuyện tự cho là thông minh.

Nói đến thú vị chính là, Hoài Vương quả thật không có dị tâm, thế tử đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn lại tồn tại vài phần tâm tư mưu nghịch.

Thế nhưng Kỳ Chiết có thể nghe được tiếng lòng của y, nam chính nhân vật phản diện hồ ngôn loạn ngữ một hồi, thật sự có ý tứ gấp.

So sánh với những người thật sự muốn hại hắn, muốn mạng hắn, vài phần tâm tư của tiểu thế tử này nhỏ bé không đủ xem, giống như nói đùa trong thuyết thư giải trí.

Kỳ Chiết mang y về Lâm An, đặt người ở trước mắt đã là vì bố cục, cũng là muốn nhìn một chút xem tiểu thế tử làm như thế nào trở thành loạn thần tặc tử, để hắn nhìn một chút xem ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây như thế nào.

Hắn gặp qua quá nhiều người, thông minh cũng thế, ngu xuẩn cũng được, trong lòng tích tụ tâm tư dơ bẩn xấu xa, ngay cả trong xương cốt cũng đều là những thứ xấu đến thối rữa bốc mùi.

Lần đầu tiên gặp phải Vân Mộ Thu không giấu được tâm tư như vậy, quang minh chính đại đùa giỡn tâm cơ, tâm tư xấu đều giống như hoa nở trên cánh bướm đêm, không dung tục lại tầm thường.

Đêm qua Kỳ Chiết đã nghĩ, cho dù hắn không nghe được tiếng lòng của tiểu thế tử, cũng không sợ không hiểu nổi y.

Tựa như Ngân Lang, ghé đầu lại là muốn hắn sờ sờ, vui vẻ vẫy đuôi là lấy lòng hắn, lỗ tai lắc lắc lắc là vui vẻ, dễ hiểu cũng dễ dỗ.

Quân đội đóng quân nhóm lên lửa trại, mùi thơm canh thịt theo gió bay khắp đồng ruộng, trong rừng truyền đến tiếng kêu của Ngân Lang, mơ hồ không rõ, như là trong miệng cắn cái gì đó.