Chương 30

Kỳ Chiết nghĩ, hẳn là Ngân Lang bắt được một con thú rừng.

Hắn vừa dứt ý niệm, bên kia rèm xe đĩnh đạc mở ra từ bên trong, tiểu thế tử thần thái dương quang đi xuống xe ngựa, đầu muốn ngẩng lên trời, cho dù Kỳ Chiết cách y vài trượng, tựa hồ cũng có thể nhìn thấy khung cảnh rực rỡ nơi đáy mắt y.

Vân Mộ Thu nhìn trái nhìn phải nhìn bóng người xung quanh, đi thẳng đến bên người Kỳ Chiết, phủi tay áo trước mặt hắn. "Bệ hạ, ngươi xem.”

Nhìn cái gì đây, tự nhiên là nhìn Hoài Vương thế tử tuấn dật phong lưu, dáng vẻ hiên ngang.

Phảng phất như vậy là có thể quét được những thứ kia, có thể khiến Kỳ Chiết quên mất sự "thất thố" của y không lâu trước đây.

[Gương mặt này, dáng người này, chậc, đẹp trai đến nỗi chính ta cũng sợ hãi.]

Kỳ Chiết nghe được suy nghĩ của y, không biết như thế nào lại nói: "Tướng mạo thế tử như trích tiên, chính là nhân gian tuyệt sắc.”

Ánh mắt tiểu thế tử sáng lên, không nhịn được khẽ nâng cằm, nhếch lên khóe môi không kiềm chế được.

Vui vẻ cực kỳ, tự tin lại miễn cưỡng khiêm tốn trả lời hắn một câu. "Bệ hạ thật tinh mắt, bệ hạ cũng là nhân trung long phượng.”

[Ha...... Ánh mắt không tệ, đại nhân vật phản diện còn rất tốt.]

[Miễn cưỡng giảm bớt một ngọn núi trong kế hoạch để hắn trồng cây sơn tra đi.]

Đột nhiên lại thiếu lượng công việc của một ngọn núi, Kỳ Chiết không dấu vết nhướng mày, hắn thu hồi câu ngu xuẩn kia, tâm tính của tiểu thế tử quả thật rất ngây thơ.

“Bệ hạ, chậm một chút”. Kiêu Vệ hô.

Kỳ Chiết nhìn về phía nguồn âm thanh, phảng phất giống như tia chớp xẹt qua rừng, Ngân Lang chớp mắt dã chạy tới trước mặt hắn, Kiêu Vệ theo nó chạy ra khỏi rừng rậm, thấy nó an ổn đến bên cạnh Kỳ Chiết mới tự giác lui ra.

Nó đem thỏ rừng ngậm trong miệng đặt ở trước mặt Kỳ Chiết, ngẩng đầu lông xù, ánh mắt màu lam lạnh chờ mong không thôi, cái đuôi lắc lại lắc.

"Ngao ô". Tiểu Chiết Tiểu Chiết, bắt được thỏ rồi.

Kỳ Chiết khen nó: "Tiểu Chiết thật uy phong.”

Ánh mắt Ngân Lang sung sướиɠ híp híp, lỗ tai vui vẻ lắc lư.

Động tác của Kỳ Chiết hơi dừng lại, giương mắt đối diện với thiếu niên đang thò đầu dò xét, bỗng nhiên lập tức hiểu được vì sao thái độ của mình đối với Vân Mộ Thu lại mềm nhũn.

Vân Mộ Thu thần kinh thô, không nhìn ra sắc mặt Kỳ Chiết có biến hóa, bị canh thịt câu ra côn trùng tham ăn ngứa ngáy trong cổ họng, y nhìn chằm chằm vào con thỏ chết kia. "Bệ hạ, con thỏ này muốn nướng ăn sao?"

Như là Kỳ Chiết gật đầu, y lập tức có thể đem con thỏ lột da nướng trong lửa.

Ngân Lang ở bên cạnh náo loạn, hắn tùy ý nói qua loa. "Tay nghề Thập Nhị Vệ không tinh.”

Thập Nhị Vệ là tên gọi chung của tất cả vệ binh dưới tay Kỳ Chiết, đều có kỹ năng am hiểu, một đội chuyên xử lý đồ ăn, tay nghề so sánh với ngự trù cũng không thành vấn đề.

“Không sao không sao”. Vân Mộ Thu vỗ vỗ ngực. “Ta tới”.

Nếu không biết nấu ăn thì y đã chết đói từ lâu rồi.

Ánh mắt Kỳ Chiết rời khỏi Ngân Lang, hỏi: "Ngươi tới?”

Vân Mộ Thu gật đầu, thuận tiện mượn công phu lột da thỏ truyền tin cho Phong Nguyệt Môn.

Giếng cổ bỗng nhiên gợn sóng, một lát sau, Vân Mộ Thu nghe được bạo quân cho phép.

Y mang theo con thỏ đi vui vẻ, thị vệ bên người Trọng Cẩm đi theo chặt chẽ, chưa phát giác giếng cổ sâu kín phía sau bình tĩnh không gợn sóng đã có gợn sóng lăn tăn.