Chương 28

[Nam chính và nhân vật phản diện đối đầu một mất một còn, tuyệt đối không thể để nhân vật phản diện chê cười.]

Ánh mắt bạo quân lóe lên hào hứng, lui về phía sau hai bước. "Vậy mời thế tử điện hạ triển lãm.”

Vân Mộ Thu: "......"

Người cái tên đại nhân vật phản diện này, người có thể thử nhìn ánh mắt của ngươi một chút hay không? Có thể hay không!

Lời đã nói ra, y tận lực cố gắng hồi tưởng trình tự vừa rồi Kỳ Chiết cởϊ qυầи áo, như vậy, như vậy, lại như vậy, ôn tập nhiều lần, thế tử điện hạ thề son sắt. "Có thể, bệ hạ thỉnh xem."

Vân Mộ Thu cầm lấy quần áo.

Vân Mộ Thu làm theo trình tự.

Vân Mộ Thu...... Ách, Vân Mộ Thu lại bị quần áo trói chặt lấy người.

Kỳ Chiết: "......"

Thậm chí so với lúc trước quấn chặt hơn.

Cứu cứu mạng, có ai không? Cục bảo hộ xã chết ở đâu? Đưa ta trở về! Cứu ta, ta không muốn ở lại đây nữa!!

[Giữa việc để cho ta chết và Kỳ Chiết mất trí nhớ, cuối cùng ta chỉ có thể lựa chọn cái trước, muốn chết quá a a a.]

Bầu không khí trầm mặc đến mức gần như làm cho người ta hít thở không thông, thậm chí Vân Mộ Thu muốn đột tử lần nữa.

Kỳ Chiết chần chờ một chút, hoàn toàn buông lỏng tâm tư thăm dò, lần nữa nghĩ lại có phải đầu óc mình cũng có vấn đề hay không.

Nói đi cũng phải nói lại, gạt đi những suy nghĩ hỗn độn kia, hình ảnh trước mắt quả thật phá lệ buồn cười thú vị.

Tâm tình hắn tốt, ngay cả bản thân hắn cũng không ý thức được đã lộ ra ý cười. "Phong cách ăn mặc của Thế tử điện hạ thật khiến người ta hai mắt sáng người.”

Vân Mộ Thu nghe vậy, trước mắt tối sầm lại.

Chết là không chết được, y nên cố gắng như thế nào mới có thể làm cho đại nhân vật phản diện quên đoạn ký ức xã chết này đây.

“Bệ hạ, có thể cho thị vệ của ta tiến vào hay không?”

Với đầu óc của y, thật sự rất khó trong một lần học được cách mặc quần áo phức tạp như vậy.

Nhưng không thể để cho đại nhân vật phản diện nhìn ra.

Nếu như lại cho y cơ hội một lân fnữa, thân là sinh viên đại học hắn tuyệt đối, ách giống như cũng không nhất định?! Cứu mạng...

Thế tử điện hạ còn che ở trong quần áo làm ra vẻ. "Mong bệ hạ hiểu, từ nhỏ ta được phụ thân nuông chiều, sinh hoạt thường ngày mặc quần áo đều có hạ nhân hầu hạ, quả thực không quen tự mình động thủ.”

[Ta khuyên đại nhân vật phản diện tốt nhất nghe hiểu ta đangg vụng về lấy cớ, nếu không ta… ]

Kỳ Chiết nhẹ nhàng nhướng mày.

[Ta sẽ quỳ xuống cầu xin ngươi đó hu hu hu]

Kỳ Chiết: "......"

Cũng là tác phong của tiểu thế tử.

Hắn đưa tay gõ lên vách xe hai cái, như là lẩm bẩm một câu. "Đi mang người đến đây.”

Mà ở nơi Vân Mộ Thu không nhìn thấy, một thân ảnh ở bên ngoài xe ngựa lướt đi, không đến nửa nén hương, Trọng Cẩm đã được mang đến.

Ảnh vệ cung kính phục mệnh: "Chủ tử, người đã dẫn tới.”

Kỳ Chiết vén rèm đi ra, cực nhanh liếc mắt nhìn Trọng Cẩm đang căng thẳng trước xe ngựa, cũng không nhiều lời.

Ước chừng nhận ra tình huống, Vân Mộ Thu cao giọng, như được đại xá: "Trọng Cẩm, Trọng Cẩm, mau vào đi.”

Thị vệ vừa vặn hành lễ xong với Kỳ Chiết, nghe vậy vội vàng vén rèm đi vào, lúc rèm xe hạ xuống, Kỳ Chiết thoáng nhìn người trong xe ngựa ngồi dậy.

Cần cổ trắng nõn, trong động tác ngồi dậy khiến xương quai xanh móc ra độ cong, một chút mực điểm ở trên đó, nổi bật đến cực điểm.