Chương 14

Huống hồ, con người Vân Mộ Thu này có nhiều điểm đáng ngờ vô cùng, ở lại bên người rồi mượn tiếng lòng khó hiểu kia, có lẽ có thể lợi dụng biến số để tìm hiểu kỹ càng.

Kỳ Chiết: "Cứ theo lời Trường Minh, bảo Kiêu Vệ mau mang Ngân Lang đến."

Ảnh vệ lĩnh mệnh, thân hình quỷ mị rời khỏi chỗ nhanh chóng lướt đi.

Kỳ Chiết thu hồi tầm mắt, mới vừa rồi Vân Mộ Thu còn ngồi cách xa ba bước tha thiết ngồi gần. "Bệ hạ, ta ngủ rất không an phận, sẽ nghiến răng ngáy, người có thể tiếp nhận không?"

Trong giọng nói mang theo ý tứ hù dọa người mãnh liệt, quả thực muốn biến thành thực chất, giương nanh múa vuốt giống như một con chó nhỏ xù lông, y có thể không ý thức được dáng vẻ này của mình có thể làm cho người ta liếc mắt một cái nhìn ra y đang có chủ ý quỷ quái gì, còn đang dọa người.

Kỳ Chiết hơi nghiêng mặt, ý bảo y nói tiếp.

Vân Mộ Thu cho rằng hắn bị đả động, không ngừng cố gắng. "Nếu kế tiếp hai chúng ta muốn ngồi cùng một chiếc xe ngựa, vậy nếu ta làm phiền đến ngươi, ngươi nhất định sẽ để ý chứ?"

"Bệ hạ là thiên hoàng quý tộc, xưa nay sống an nhàn sung sướиɠ, cẩm y ngọc thực, cần gì phải chen chúc trong cùng một cỗ xe ngựa với ta chịu khổ như vậy chứ?"

[Nhanh lên và cho ta một câu trả lời khẳng định đi, nói đúng đi]

"Đúng". Thấy mặt mày tiểu thế tử không kiềm chế được kinh hỉ, giọng nói Kỳ Chiết chợt chuyển. "Thế tử điện hạ không muốn ngồi xe ngựa với ta?"

Vân Mộ Thu bất chấp đúng sai, vội vàng khoát tay. "Không có không có, bệ hạ là nhân trung long phượng, ta có thể cùng bệ hạ đồng liễn, có thể nói là phúc khí tu luyện tám đời, sao dám không muốn."

[Đúng, không muốn, lặp lại lần nữa, không muốn!]

Khi y khẩu thị tâm phi nói chuyện, khóe miệng theo thói quen nhếch xuống phía dưới, diễn giải hành vi tâm không cam tình không nguyện nịnh nọt của y tỏ ra rõ ràng.

Kỳ Chiết ừ một tiếng, ân cần mở miệng. "Đã như vậy, trẫm tạm thời nhẫn nhịn, hứa cho thế tử phần phúc khí này."

Vân Mộ Thu: "...?

[Ai thèm chứ! Phúc khí này ai thích thì lấy đi.]

Thế tử cong khóe miệng, nghiến răng bái tạ hoàng ân. "Đa tạ bệ hạ, bệ hạ quả nhiên là người tốt bụng thiện lương."

Kỳ Chiết làm bộ không nhìn thấy y ngoài cười nhưng trong không cười qua loa, không nghe thấy trong lòng y nổi giận đùng đùng gào thét rêи ɾỉ.

*

Sắc trời đã gần trưa, mặt trời treo cao, ánh mặt trời chói mắt, rơi vào trên người mang theo vài phần khô nóng, bóng người dần dần tụ tập dưới bóng cây, chỉ có mây cuối thu ngồi ở chỗ bóng cây đan xen ánh sáng.

Giang Nam không có mùa đông, tiết xuân giống như đầu hạ, trong đất hoang cỏ dại hoa hồng, khó có được tiếng côn trùng kêu chim hót trong trời quang đãng, rất náo nhiệt, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh hô.

"Bệ hạ! Chậm một chút."

Vân Mộ Thu đang ngủ gật gù nhất thời co rúm lại, theo bản năng tìm bóng dáng Kỳ Chiết, đại nhân vật phản diện làm gì vậy?

Đại nhân vật phản diện cách y năm bước, vẫn không có biểu tình, chỉ là không hiểu sao lại cảm nhận được tâm tình của hắn rất ôn hòa, sắc mặt dường như cũng có vài phần nhu sắc, đáy mắt bình tĩnh như giếng cổ nhợt nhạt nổi lên gợn sóng, từng vòng nhộn nhạo mở ra, chuyên chú nhìn về phía người tới.