Chương 15

Y tò mò quay đầu, còn chưa thấy rõ đã thấy một thân ảnh màu xám bạc phi tới với tốc độ cực nhanh nhào tới bên người Kỳ Chiết, hưng phấn cao giọng gào thét "Ngao ô~ngao".

Vân Mộ Thu mở to hai mắt: [Ha? Cái gì? Chờ một chút, ta không hoa mắt chứ, sói?]

Ngân Lang cao lớn uy mãnh, thân dài gần tám thước, lông ở giữa lưng hơi xám, lông từ giữa đến tứ chi tản ra như ánh trăng rực rỡ, cái đuôi bồng bềnh xoã đến đỉnh đuôi lại mang theo một vệt bụi xám tro.

Bởi vì tâm tình sung sướиɠ, đuôi Ngân Lang vui vẻ lay động, lỗ tai dựng thẳng mở ra hai bên, cúi người ngửa đầu nhìn Kỳ Chiết, đôi mắt băng lam chứa đầy bóng hình chủ nhân trước mặt.

"Ngao~ô " Rất nhớ ngươi nha Tiểu Chiết.

Kỳ Chiết ôm đầu sói vào trong ngực, trầm mặc mà an tĩnh hấp thu mùi thơm ngát của hoa cỏ trên người nó và sinh cơ bừng bừng nhảy lên dưới máu thịt, cảm nhận được máu lạnh cứng từng chút từng chút ấm lại.

Ngân Lang cúi đầu ngao ô ra tiếng từ trong cổ họng, vùi đầu cọ cọ trong lòng hắn giống như là an ủi hắn.

Gió lạnh thổi qua vùng đất hoang, trộn lẫn với hơi thở thanh mát của ngày xuân, thân ảnh mặc trang phục đen dưới tàng cây mang theo sắc mặt yên tĩnh ôm Ngân Lang, tay áo nhẹ nhàng phất qua móng sói sắc bén, đuôi ngừng động tác lay động, nó thu hồi móng vuốt sắc bén.

Ngàn vạn lần không thể làm hư quần áo của Tiểu Chiết nha.

[Đậu moá!]

Hậu tri hậu giác tâm thần Kỳ Chiết khẽ động, ném tầm mắt về phía chủ nhân âm thanh.

Vân Mộ Thu ghen tị đến mức mắt xanh như cỏ, nhìn chằm chằm Ngân Lang trong lòng Kỳ Chiết.

[Vậy mà đại nhân vật phản diện lại nuôi sói, lại còn đẹp trai như Ngân Lang vậy sao, vừa phong cách vừa ngầu lòi, ta thật sự muốn hậm hực, ta xuyên vào cuốn sách gì đây? Tác giả đâu? Ta muốn đi ám sát tác giả!]

Nghe tiếng, Kỳ Chiết tỉnh táo lại từ trong không khí hút sói, hơi có chút kinh ngạc, hắn cho rằng với mức độ nhát gan của Vân Mộ Thu thì sau khi nhìn thấy Ngân Lang có thể sẽ bị dọa, nghiêm trọng một chút thậm chí bị dọa khóc.

Không nghĩ tới trong đầu y đều nghĩ đến những thứ này.

Có điều Kỳ Chiết chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, ngược lại nhớ tới tiếng lòng kỳ lạ khiến người ta khϊếp sợ của Vân Mộ Thu, hắn bỗng nhiên ý thức được, Vân Mộ Thu nhát gan chỉ ở chỗ hắn tiếc mạng sợ chết.

Những thời khắc khác, phần lớn y đều ôm tâm lý tìm hiểu những thứ mới lạ, ánh mắt đảo quanh nhìn ngắm sự tình, tự tin lại lạc quan đối mặt với tình huống đột phát, thậm chí là vô cùng chắc chắn lại chờ mong y về sau.

Về sau.

Kỳ Chiết ngồi thẳng vuốt ve đầu Ngân Lang, sắc mặt không ôn hòa như động tác biểu hiện, lạnh lẽo giống như tuyết thê lương trên núi băng Tây Vực, hai chữ từ đáy lòng trằn trọc tới miệng lưỡi quanh quẩn, xa lạ mà nóng bỏng.

Chính y còn không biết có mấy phần đường sống, về sau, đó sẽ là cái dạng quang cảnh gì.

Thủ hạ Ngân Lang được trấn an thoải mái đến nửa híp mắt, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, Kỳ Chiết áp sát đỉnh đầu Ngân Lang, cảm thụ cảm giác ấm áp khi chạm cằm vào.

Hắn giương mắt nhìn về phía Vân Mộ Thu, thiếu niên ngồi ở ngoài bóng cây, ánh mặt trời hạ xuống, toàn bộ bao bọc lấy y, y cúi đầu nghịch ống tay áo của mình, cho dù không thấy toàn bộ mặt của y nhưng Kỳ Chiết vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt của y đang cười.