Kỳ Chiết đã đoán ra nguyên nhân, không nhìn vẻ mặt Trường Minh. "Đánh không lại còn nhất định phải trêu chọc Đạo Ly, trách ai?"
Đạo Ly đánh nhau với Ngân Lang cả ngày, móng ngựa sắt được gia trì, ngay cả Ngân Lang có đôi khi cũng không địch lại nó, Phi Giao ăn tim gấu mật báo mới di trêu chọc, quả thực là tự chuốc lấy cực khổ.
Trường Minh còn chưa nói, ảnh vệ đến báo tin đã vội vàng phụ họa. "Chủ tử nói rất đúng, Phi Giao trêu chọc trước, đánh một khắc đồng hồ, thời cơ nó chiếm thượng phong ngược lại rất ít.”
Trường Minh tìm được trọng điểm: "Ngươi trơ mắt nhìn hai con ngựa đó đánh nhau?”
“Sao có thể”. Ảnh vệ nói: “Chúng ta vừa ăn cơm vừa xem.”
“……”
Đạo Ly và Phi Giao đánh nhau là chuyện bình thường, bọn họ đều quen rồi, hơn nữa lại nói tiếp Phi Giao ngã kỳ thật chính là tự giác nằm xuống nhận thua, không bị thương.
Đại quân ngày đêm hành trình bảy tám ngày, trong lúc đó tuy hai con ngựa có ngẫu nhiên đánh nhau nhưng cũng coi như là bình an vô sự. Trước mắt sắp sửa trở về, nhóm ảnh vệ phân tích thật lâu mới cho ra kết luận: Quả nhiên là đã lâu rồi không được đánh nhau, móng ngựa ngứa ngáy rồi.
Vô luận như thế nào, việc cấp bách hẳn là giải quyết xem tiếp theo Kỳ Chiết đi lại như thế nào.
Kỳ thật Đạo Ly đi theo Kỳ Chiết nhiều năm như vậy, vật sử dụng đều có phường tư chuyên môn chế tác trong cung, móng ngựa sắt tổn hại chỉ là chuyện nhỏ, ảnh vệ đi theo bệ hạ xuất cung tự nhiên cũng mang theo vật dụng dự bị.
Ảnh vệ báo cáo xong là có thể lui ra tự mình giải quyết việc này, nhưng hắn tiếp thu được ánh mắt ám chỉ của thống lĩnh, cho nên vẫn đứng tại chỗ chờ chỉ thị.
Đương nhiên trong lòng Trường Minh có cân nhắc, hắn cũng không muốn để cho chủ tử tiếp tục dãi nắng dầm mưa ngày đêm cưỡi ngựa lên đường.
Xưa nay lên đường chủ tử không thích nghiêm túc ăn cơm, tình huống vốn là hỏng bét, lần này qua lại sợ là lại phải dưỡng một hồi lâu. Cho dù trước kia cơ thể tốt, hơn nữa y thuật của lão tiền bối rất cao, có thể giảm bớt đau đớn nhiều năm bị cổ độc quấn thân nhưng cũng không thể xằng bậy.
Nói cho cùng nếu chưa thể hoàn toàn trị khỏi cổ độc thì thân thể không được qua loa dù chỉ một chút nhỏ.
Vân Mộ Thu thảnh thơi xem kịch vui không liên quan đến mình, đột nhiên cảm giác được có người đảo tầm mắt nhìn qua, y nhìn sang thì phát hiện là thống lĩnh ảnh Vệ bên cạnh Kỳ Chiết.
Tướng mạo nam nhân trông khá cường tráng, lúc không có biểu tình dường như có chút xa cách, nhưng mà người này khi cười rộ lên vậy mà lại có răng nanh nhỏ, nhất thời có vẻ phá lệ ngây ngô chất phác.
"Thế tử điện hạ, có thể lấy đồ đạc của ngươi từ trên xe ngựa xuống trước không?"
Vẻ mặt Vân Mộ Thu sửng sốt, chợt "cam tâm tình nguyện" gật đầu.
Y biết rõ trước mắt mình đang ở trong "kỳ phát dục của nam chính", thích hợp giấu tài, càng hiểu được đạo lý người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vì thế liếc về phía Trọng Cẩm cách đó không xa.
Thị vệ bên người thế tử tận chức tận trách lập tức lĩnh mệnh làm việc.
Kỳ Chiết cũng không chú ý động tĩnh bên này, một lòng phân phó ảnh vệ đến báo đổi móng ngựa mới cho Đạo Ly.